Đây là lần đầu tiên Trường Tuế cảm giác được mùi vị nguy hiểm chân chính.
Trước đây, dù là ác quỷ hay là lệ quỷ thì cô đều có thể nắm chắc không để mình bị thương. Nhưng nữ quỷ này không giống, cô ta không phải là ác quỷ thông thường, mà là ác quỷ có đạo hạnh và ý thức riêng cực lớn mạnh. Có thể tưởng tượng năng lực của cô ta trước khi bị phong ấn trong lòng đất còn mạnh hơn bây giờ rất nhiều, rất có thể người đã phong ấn cô ta không có biện pháp “gi ết chết” cô ta nên mới phong ấn lại.
Dây thừng vàng trên mắt cá chân của nữ quỷ có lẽ chính là nguyên nhân khiến cô ta không thể rời khỏi nơi này, cô ta giết người cũng vì để hấp thụ vong hồn làm bản thân càng cường đại, nếu để cô ta hấp thụ đủ vong hồn, cô ta có thể rời khỏi nơi này, gây hại nhân gian.
Ánh mắt Trường Tuế dần dần trở nên ngưng trọng.
Cần phải giải quyết cô ta ở nơi này, không thể để cô ta chạy thoát.
Nữ quỷ lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Trường Tuế, cô ta rũ mắt xuống, giống như đến lúc này mới nhìn thấy phù trận trên mặt đất, đôi mắt mang theo ánh nhìn trào phúng khẽ sững lại: “Trận pháp này… xem ra cô cũng có chút bản lĩnh đấy.”
Cô ta vừa nói vừa nghiêng đầu, suối tóc đen dài đến mắt cá chân như thác đổ xuống bờ vai gầy mảnh khảnh của cô ta: “Chẳng qua, muốn phong ấn ta thì vẫn thiếu một chút nữa. Cô trời sinh âm thể, ngoại hình cũng rất hợp với ý ta, vừa hay lấy cô làm vật chứa của ta.” Cô ta khẽ nâng bàn tay phải như bạch ngọc của mình lên, khóe miệng nở nụ cười tà khí: “Cô yên tâm, ta sẽ sử dụng cơ thể và linh hồn của cô một cách cẩn thận.”
Trong tay Trường Tuế cầm một lá bùa, nhẹ nhàng vung lên, lá bùa bỗng dưng bốc lửa. Trong đôi mắt đen nhánh của cô phản chiếu hai đốm lửa đang nhảy múa, khóe môi khẽ cong lên: “Vậy thì xin lỗi nhé, tôi tạm thời không có kế hoạch cho ai mượn khối thân thể này.”
Nữ quỷ híp mắt lại, bàn tay đang đưa lên bỗng hạ xuống –
Khoảnh khắc bàn tay hạ xuống, mái tóc đen của cô ta bỗng điên cuồng mọc dài ra! Giống như đột nhiên tự có sinh mệnh của chính mình, quét về phía Trường Tuế!
Trường Tuế bỗng cảm thấy da đầu tê dại, không phải sợ hãi mà là buồn nôn, nữ quỷ lúc nãy hãy còn như yêu như tiên giờ đây không có nửa phần đẹp đẽ, lúc này, đầu tóc đen như thác nước của cô ta giống như vô số côn trùng còn sống đang bò lúc nhúc.
Bàn tay cầm lá bùa của Trường Tuế khẽ vung lên, bùa giấy rơi xuống mặt đất và đốt cháy cả phù trận trong nháy mắt, bốn mươi chín lá bùa trên mặt đất đều bốc cháy! Căn phòng bỗng chốc sáng trưng!
Mà cô đứng ở trung tâm của phù trận.
Mái tóc giống như vật sống của nữ quỷ dường như gặp phải thứ gì đáng sợ, trôi nổi ở bên ngoài phù trận, không dám hướng về phía trước.
Nữ quỷ híp mắt lại vì bị ánh lửa k1ch thích, ánh lửa làm bừng sáng khuôn mặt trắng tuyết lạnh lùng của cô ta, cô ta lẳng lặng bay về phía sau, sợi tóc khắp phòng đều theo đó phun trào, trong thời gian cực ngắn, tóc của cô ta lấp đầy căn phòng, giống như sóng biển màu đen im ắng dâng trào, lọn tóc không ngừng thăm dò nhằm phá vỡ trận bùa.
Trường Tuế đứng ở trung tâm ngọn lửa, trong tay cầm ba lá bùa bằng giấy, nhìn giống như hình thành một cái kén bằng tóc cực lớn, và Trường Tuế đang đứng trong cái kén đó, nếu như bị này đó tóc quấn lên người thì chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Nữ quỷ ở trên cao nhìn xuống, nói một cách chậm rãi: “Hãy dâng hiến cơ thể của cô cho ta, ta sẽ cân nhắc việc buông tha cho linh hồn của cô.”
Trường Tuế bật cười, khẽ hếch cằm lên, ánh mắt lành lạnh: “Cô để tôi phong ấn cô lại, tôi cũng sẽ cân nhắc đến chuyện không đánh cô hồn phi phách tán.”
Ánh mắt nữ quỷ trở nên hung ác: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Trường Tuế thành thật nói: “Tôi chưa từng uống rượu.”
Sắc mặt của nữ quỷ khẽ thay đổi, rõ ràng đã bị Trường Tuế chọc giận, cười hừ nói: “Miệng mồm thật xảo quyệt! Đợi đến khi linh hồn của cô trở thành một bộ phận của ta, hi vọng cô vẫn có thể nói được.”
Cô ta nói xong, đột nhiên đưa tay trái lên, mỉm cười đắc ý: “Cho cô nghe thứ này.”
Cổ tay trắng tuyết của cô ta đeo một chiếc vòng tay, đó là một sợi dây màu đỏ mộc mạc đơn giản, trên đó có treo một cái chuông, theo động tác của nữ quỷ, cái chuông đó phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trái tim của Trường Tuế theo tiếng chuông vang nhảy lên từng hồi, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo: “Chuông nhiếp hồn?”
Đối với chuyện Trường Tuế nhận ra pháp khí của mình, nữ quỷ cảm thấy ngoài ý muốn, cô ta nhướn mày nhìn Trường Tuế: “Cô lại có thể nhận biết được bảo bối này của ta à?”
Trường Tuế nhìn chằm chằm nữ quỷ, bỗng hỏi cô ta với vẻ mặt phức tạp: “Cô chính là nữ quỷ áo đỏ bị đạo nhân Phù Ngọc phong ấn, Yến Hồn?”
Nữ quỷ nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khẽ cười: “Không ngờ ta bị phong ấn mấy trăm năm, trên đời này vẫn có người có thể nhận ra ta? Rất tốt. Cô là ai? Có phải là hậu nhân của Phù Ngọc không?”
Trường Tuế nhìn nữ quỷ, lúc này tâm trạng của cô đặc biệt phức tạp.
Khương Tô từng ném cho cô một quyển tự truyện của đạo nhân Phù Ngọc, trong quyển tự truyện đó đều là ghi chép về hành trình cả đời bắt quỷ của ông ấy.
Khi còn trẻ, Khương Tô từng kết bạn đồng hành với đạo nhân Phù Ngọc, còn quang minh chính đại học được không ít bản lĩnh bắt quỷ của ông ấy.
Lúc đạo nhân Phù Ngọc phong ấn nữ quỷ tên Yến Hồn chính là năm ông ấy ba mươi tuổi. Năm đó đạo nhân Phù Ngọc đã vô cùng cường đại, là cao thủ đứng đầu trong giới, nhưng lúc phong ấn Yến Hồn, ông cũng bỏ ra rất nhiều công sức. Dựa trên ghi chép trong quyển tự truyện của ông ấy, khi còn sống Yến Hồn đã bị hiến tế cho thần sông, cha mẹ anh em của cô ta vì tiền đã chủ động giao cô ta cho thôn làng lúc cô ta mười sáu tuổi để làm vật hiến tế, và bộ váy đỏ trên người cô ta cũng không phải là váy đỏ bình thường, nó là áo cưới của cô ta.
Trước khi chết, cô ta mặc áo cưới, bị nhốt trong lồ ng sắt, gào khóc đến khàn cả cổ trước khi bị đẩy vào trong dòng lũ chảy xiết,. Cô ta nhìn chòng chọc vào những dân làng gần như đã chết lặng và gào thét lập ra lời nguyền rủa, rằng sau khi chết đi và hóa thành lệ quỷ, cô ta sẽ giế t chết toàn bộ người dân trong ngôi làng này.
Dân làng tận mắt nhìn thấy cô ta bị nước lũ nhấn chìm.
Một bộ váy đỏ vừa thoáng hiện liền biến mất trong dòng nước lũ.
Dân làng ngu muội.
Bên trong con sông lớn đó làm gì có thần sông.
Sau khi Yến Hồn chết đi, như cô ta đã nói, cô ta đã hóa thành lệ quỷ, chỉ cần thời gian nửa buổi tối đã tàn sát hết nửa ngôi làng.
Sáng ngày hôm sau, mỗi gia đình trong làng đều có người chết, hơn nữa tử trạng vô cùng thê thảm, bầu không khí tang thương bao trùm khắp nơi, chỉ có gia đình của Yến Hồn là bình an vô sự.
Người nhà của Yến Hồn lập tức trở thành mục tiêu công kích của toàn làng.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Mỗi đêm Yến Hồn đều sẽ giết người, linh hồn vừa tách khỏi thân xác đều bị cô ta hấp thụ để khiến bản thân càng lớn mạnh. Cô ta nhanh chóng trở thành một ác quỷ lợi hại. Cô ta vây khốn tất cả dân làng trong ngôi làng đó, khiến bọn họ chết dần chết mòn trong sợ hãi. Trời vừa tối, cô ta sẽ xuất hiện để giết người, nhưng mỗi đêm đều chỉ có người nhà của cô ta bình an vô sự. Dần dà, người trong làng từ sợ hãi biến thành oán hận, mà tất cả oán hận đều trút lên đầu một nhà đó.
Bọn họ oán người nhà này không có lương tâm, vì con trai mà bán con gái.
Ngày nào dân làng cũng chen chúc trước cửa căn nhà đó để chửi bới, mắng bọn họ đóng cửa không ra. Người trong làng bắt đầu hắt phân và nước tiểu lên cửa nhà bọn họ. Mỗi ngày, dân làng đều quanh quẩn bên ngoài ngôi nhà, phát ti3t tất cả oán hận lên người bọn họ mà quên mất chính mình cũng là đồng lõa. Cho đến cuối cùng, không có ai đến nữa, người trong làng dù là người già, phụ nữ hay là trẻ em đều chết sạch, chỉ dư lại một nhà Yến Hồn, còn có một thiếu niên sống ở cuối thôn.
Thiếu niên là bạn thân của Yến Hồn lúc cô ta còn sống, cha mẹ chết sớm, cậu ấy một thân một mình sống trong làng. Bởi vì cậu ấy đã từng giúp Yến Hồn chạy trốn mà bị trưởng làng gọi người hung hăng đánh một trận. Ngày Yến Hồn bị hiến tế, cậu ấy bị trói lên một thân cây lớn bên cạnh con sông, trơ mắt nhìn Yến Hồn bị nước lũ nhấn chìm.
Mà hiện tại trong làng chỉ còn lại cậu ấy và gia đình của Yến Hồn.
Cậu ấy là người duy nhất có thể đi ra khỏi làng, nhưng cậu ấy không đi. Cậu ấy vẫn luôn ở lại trong làng vì muốn gặp Yến Hồn một lần nữa.
Nhưng từ đầu đến cuối, Yến Hồn đều không chịu xuất hiện gặp cậu ấy.
Vào một đêm, ngôi làng bốc cháy.
Sáng sớm hôm sau, thiếu niên tỉnh dậy bên bờ sông, mà ngôi làng đã bị ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ, không lưu lại bất cứ thứ gì, bên cạnh thiếu niên có một cái bọc, bên trong đựng đầy vàng bạc châu báu.
Ngôi làng bị ngọn lửa tàn phá, mọi người đều cho rằng người trong làng đã chết hết trong trận lửa lớn đó.
Bao gồm cả cậu thiếu niên không cha không mẹ.
Nhưng mười mấy năm sau, thiếu niên gặp lại Yến Hồn lần nữa.
Lúc đó, cậu ấy là đạo nhân Phù Ngọc, mà Yến Hồn là ác quỷ tiếng xấu đồn xa.
Cuối cùng, đạo nhân Phù Ngọc phong ấn Yến Hồn thành công, nhưng không phải ông ấy mạnh hơn Yến Hồn. Yến Hồn của khi đó đã giết hơn ngàn vạn người, chỉ riêng đại sư bắt quỷ đã chết trong tay cô ta cũng phải mấy chục người. Vốn dĩ đạo nhân Phù Ngọc cũng sẽ trở thành một trong số đó, nhưng Yến Hồn lại do dự trong đòn sát chiêu cuối cùng.
Trong nháy mắt do dự đó, đạo sĩ Phù Ngọc đã phong ấn cô ta.
Một lần phong ấn liền kéo dài mấy trăm năm.
Đạo nhân Phù Ngọc ghi chép chi tiết chuyện này trong quyển tự truyện của mình.
Trước khi rời khỏi nhân thế, đạo nhân Phù Ngọc đã giao quyển tự truyện này cho Khương Tô. Trong đó không chỉ có kinh nghiệm của ông ấy mà còn có cả pháp thuật do ông sáng tạo ra. Ông ấy biết Khương Tô bất tử bất lão, vì vậy giao phó bà nếu như gặp người có duyên thì có thể truyền lại quyển tự truyện này cho người đó.
Khương Tô cất giữ nó mấy trăm năm, cho đến khi giao nó cho Trường Tuế.
Trường Tuế vẫn còn nhớ lúc bản thân nhận được quyển tự truyện này, cô đã đọc nó như say như si. Khi đọc đến trang viết về Yến Hồn, cô cảm thấy vừa rung động vừa buồn vô cớ.
Lúc đó cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến sẽ có một ngày mình gặp được Yến Hồn.
Mà lúc này, sách của đạo nhân Phù Ngọc đang nằm trong ngăn kép chiếc ba lô màu đen của cô.
Yến Hồn hỏi cô có phải là hậu nhân của đạo sĩ Phù Ngọc hay không, Trường Tuế ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Xem như vậy đi.”
Trên người cô quả thực có truyền thừa của đạo nhân Phù Ngọc.
Bao gồm cả phù trận mà cô bày bố lúc này, đều bắt nguồn từ quyển sách mà đạo sĩ Phù Ngọc để lại.
Yến Hồn cười nhạo nói: “Phải là phải, không phải là không phải, cái gì gọi là xem như?”
Cô ta nói xong, dường như nổi lên hứng thú, nghiêng đầu hỏi: “Sau này Phù Ngọc thế nào? Đã mấy trăm năm rồi, có lẽ đã luân hồi qua mấy đời, ông ấy chết như thế nào?”
Trường Tuế nói: “Thọ chung chính tẩm.”
Yến Hồn nói: “Ông ấy nhưng lại tốt số.”
Trường Tuế nhắc đến quyển tự truyện của đạo sĩ Phù Ngọc, có chút tò tò mò hỏi: “Ban đầu cô đã do dự sao?”
Yến Hồn cười lạnh một tiếng, khuôn mặt trắng như tuyết trở nên lạnh lẽo: “Là ông ấy nghĩ nhiều rồi, người chết trên tay ta nào chỉ ngàn vạn, chút tình nghĩa lúc còn sống ở trong mắt ta đã sớm tiêu tan như mây khói. Ngược lại cũng phải nói, vốn dĩ ông ấy cũng có thể làm cho ta hồn phi phách tán, thế mà hết lần này tới lần khác lại lựa chọn phong ấn ta. Nếu như để ông ấy thấy tình cảnh ngày hôm nay, không biết ông ấy có hối hận hay không.”
Trường Tuế không tin.
Yến Hồn đã bị phong ấn mấy trăm năm nhưng vẫn còn mạnh như vậy. Vậy thời kỳ hoàng kim của mấy trăm năm trước, khi đối phó với đạo nhân Phù Ngọc ba mươi tuổi, dù không thể gi ết chết đối phương, cũng không thể dễ dàng bị phong ấn như vậy.
Khả năng lớn nhất là lúc đó hai người đều nương tay.
Yến Hồn không thể xuống tay gi ết chết đạo nhân Phù Ngọc.
Đạo nhân Phù Ngọc cũng không nhẫn tâm khiến cô ta hồn phi phách tán.
Vì vậy đạo nhân Phù Ngọc đã phong ấn Yến Hồn.
Cho đến tận ngày nay.