Trường Tuế thu dọn pháp đàn đã bố trí xong nhưng chưa kịp phát huy tác dụng vào chiếc ba lô màu đen, bùa giấy còn dư lại non nửa cũng cho hết vào ba lô. Cô mò trúng bản chép tay trong ngăn kép ba lô liền lấy ra ngoài, lo lắng xảy ra chuyện bất trắc nên cô đã để nó trong túi chống thấm nước, quyển sổ này đã tồn tại hơn trăm năm, bìa ngoài đã bắt đầu ố vàng, nội dung bên trong không biết đã bị cô lật qua bao nhiêu lần, tùy tiện lật mấy trang liền lật đến phần viết về Yến Hồn.
Bản chép tay này ghi chép về những yêu ma quỷ quái mà đạo sĩ Phù Ngọc đã gặp và có ấn tượng sâu sắc, trong đó còn có cả quá trình ông ấy giao thủ với bọn chúng.
Phần dài nhất trong bản chép tay là phần kể về Yến Hồn.
Đạo sĩ Phù Ngọc đã dành sáu trang giấy để viết về Yến Hồn.
Trường Tuế lướt qua phần giữa, trực tiếp lật đến trang cuối cùng nói về Yến Hồn.
Trên trang giấy đó là một bức chân dung.
Thiếu nữ váy đỏ chân trần, tóc đen dài đến mắt cá chân, trên tay đeo một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây đỏ treo một chiếc chuông bạc nhỏ nhắn.
Nhưng trên mặt người thiếu nữ lại không vẽ ngũ quan mà để trống.
Vì vậy, mãi đến khi nhìn thấy chuông nhiếp hồn thì Trường Tuế mới nhận ra cô ta.
Sau khi Trường Tuế vẽ thêm mặt của Yến Hồn vào bức vẽ mới phát hiện bức chân dung này dường như phỏng lại dáng vẻ của Yến Hồn một cách tài tình.
Trường Tuế nâng cổ tay lên, nhìn chiếc chuông nhiếp hồn trên cổ tay mình, chiếc chuông màu bạc, nhỏ chừng đầu ngón tay, dây đỏ cũng không phải là dây thừng mà là một một sợi dây nhỏ màu đỏ làm từ kim loại, đeo lên cổ tay có cảm giác lạnh lẽo.
Cô cất bản chép tay và dây thừng vàng vào túi chống thấm nước, đặt chúng vào ngăn kép của chiếc ba lô màu đen, sau đó kéo khóa lại, khoác ba lô lên vai và đi ra ngoài.
Trường Tuế đi đến cửa, lại nhịn không được ngoái đầu lại nhìn, tiếng cười như chuông bạc dường như vẫn còn quanh quẩn trong căn phòng, cô đứng đó một lúc rồi mới thu hồi ánh mắt, bước đi mà không hề quay đầu lại.
…
Khi nhìn thấy Trường Tuế đi ra từ trong màn đêm đen kịt, Triệu Thần An lập tức bóp điếu thuốc trên tay và đi về phía cô.
“Cô không sao chứ?” Anh ta lại gần mới phát hiện một đầu tóc đen dài của Trường Tuế xỏa tung ra, sắc mặt thì trắng bệch, anh ta nhíu mày.
Khuôn mặt của cô bình thường đã không có bao nhiêu huyết sắc, nhưng bây giờ trông chẳng khác gì trang giấy trắng, suy yếu đến mức khiến người khác phải lo lắng.
“Đưa chiếc ba lô cho tôi.” Triệu Thần An nói xong liền duỗi tay tháo ba lô trên vai cô xuống.
“Cảm ơn anh hai, tôi không sao.” Trường Tuế sắc mặt tái nhợt nói.
Cô cởi bỏ một phần phong ấn, âm lực hấp thu từ trên người Yến Hồn lại đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể, khiến cả người cô rét run.
“Sao sắc mặt của cô lại xấu như vậy? Có muốn đến bệnh viện không?” Triệu Thần An cau chặt mày.
Trường Tuế mỉm cười: “Không cần, tôi quay về ngủ một giấc là được. Chuyện đã giải quyết xong rồi, anh giúp tôi nói với anh cả một tiếng, ngày mai có thể khởi công bình thường.”
Triệu Thần An gật đầu đồng ý.
Anh ta đi ở phía trước, đặt ba lô đen vào ghế sau, lại mở cửa xe ghế trước cho Trường Tuế, che chở cô lên xe.
Nếu như Triệu Thần Kiệt có mặt ở đây lúc này, e là anh ta cũng phải kinh ngạc vì sự chu đáo mà Triệu Thần An vô ý để lộ ra ngoài.
Triệu Thần An ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, vừa quay sang liền phát hiện Trường Tuế đã nhắm mắt mê man.
Ngay cả dây an toàn cũng chưa thắt.
“Trường Tuế?”
Anh ta gọi cô một tiếng, nhưng cô không hề phản ứng.
Anh ta lại nhìn cô một chốc, sau đó nghiêng người qua giúp cô thắt dây an toàn. Lúc không cẩn thận đụng trúng mu bàn tay của cô, anh ta có chút giật mình, thật lạnh.
Triệu Thần An nhíu mày, khẽ chạm vào mu bàn tay cô, xúc cảm trên tay giống như chạm vào một khối băng mềm.
Anh ta lại giương mắt nhìn khuôn mặt Trường Tuế.
Cô đang ngủ say, hàng lông mi đen dày rũ xuống, da trắng như tuyết, giữa mắt mày như ngưng tụ một tầng sương, giống như búp bê sứ vừa tinh xảo vừa yếu ớt.
…
Xe lái vào khu dân cư và đỗ ngay dưới lầu.
Triệu Thần An dừng xe, quay đầu sang nhìn Trường Tuế, cô hơi nghiêng đầu sang một bên, vẫn đang say ngủ.
Triệu Thần An do dự một lát, cân nhắc đến việc ngủ trên xe không thoải mái nên vẫn gọi cô dậy.
Hàng mi của Trường Tuế khẽ run lên, chậm rãi mở mắt tỉnh lại, trong đôi mắt đen nhánh là một mảnh hơi nước mông lung, mang theo mấy phần mơ màng nhìn Triệu Thần An.
Triệu Thần An khẽ ho một tiếng, nói: “Về nhà ngủ đi.”
Nói xong liền tháo dây an toàn xuống xe, lấy chiếc ba lô đen xì nặng trình trịch của cô từ ghế sau, sau đó vòng đến ghế lái phụ mở cửa xe.
Trường Tuế xuống xe, nhận lại chiếc ba lô từ trong tay anh ta.
Triệu Thần An bình tĩnh bắt lấy cánh tay cô: “Tôi đưa cô lên.”
Trường Tuế nói: “Không cần đâu. Anh hai cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
Triệu Thần An buông tay cô ra, đóng cửa xe lại, cầm chiếc ba lô trên tay cô rồi dẫn đầu đi về phía trước: “Đi thôi.”
Trường Tuế bất đắc dĩ đi theo.
Trong thang máy, Triệu Thần An hỏi: “Cô thuê nhà ở đây à?”
Trường Tuế gật đầu.
Triệu Thần An từ tốn nói: “Tôi cũng có một căn ở đây, còn trống, nội thất bên trong đều có sẵn, cô có thể chuyển qua đó ở, không phải cô thiếu tiền sao, vừa hay có thể tiết kiệm tiền thuê nhà.”
Trường Tuế sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn cười nói: “Cảm ơn anh hai, nhưng mà không cần đâu. Tôi sống ở đây cũng không tính là thuê nhà, đây là nhà của Hạ Luật, anh ấy không thu tiền của tôi.”
Triệu Thần An nhìn cô, ánh mắt dưới hàng mi dày thẳng có chút hàm xúc không rõ: “Hạ Luật? Không nghĩ đến nhân duyên trong giới của cô lại tốt như vậy, Hứa Diệu và Hạ Luật đều là người không hòa đồng, nhưng họ lại đối xử với cô khác hẳn với mọi người.”
Trường Tuế khẽ nhếch môi làm lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ: “Có lẽ là vì trên người tôi có mị lực độc đáo mà người khác không có.”
Triệu Thần An: “…”
Trong sự im lặng ngắn ngủi của Triệu Thần An, cửa thang máy mở ra.
Bên ngoài thang máy, một dáng người cao gầy đứng trước cửa vào.
Trường Tuế vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt liền bừng sáng: “Hạ Luật?”
Hạ Luật mặc áo đen, mặt không cảm xúc đứng ở cửa thang máy, giống như chuẩn bị xuống lầu.
Khi nhìn thấy hai người trong thang máy, anh ta hơi sửng sốt, lập tức gật đầu với Triệu Thần An trước, xem như chào hỏi, sau đó chuyển mắt sang nhìn mặt Trường Tuế không chút che giấu, ánh mắt u ám chậm rãi gợn sóng.
“Hạ Luật, bộ phim đóng máy rồi à?” Triệu Thần An nói xong liền bước ra khỏi thang máy.
Trường Tuế theo anh ta ra ngoài, mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hạ Luật.
Hạ Luật ừ một tiếng, trả lời Triệu Thần An: “Hôm nay đóng máy rồi.”
Trường Tuế nhận lấy chiếc ba lô của mình từ trong tay Triệu Thần An, cung kính nói: “Anh hai, anh về trước đi, nghỉ ngơi sớm chút. Ngủ ngon.”
Hai tay Triệu Thần An trống rỗng, anh ta rũ mắt nhìn cô, rõ ràng vừa nãy vẫn là dáng vẻ hữu khí vô lực suy yếu như thế, sao mà vừa nhìn thấy Hạ Luật liền trở nên sinh khí dồi dào rồi?
Hơn nữa, cô còn đang đuổi anh đi đấy à?
Trong lòng anh ta bỗng nhiên không có chút tư vị gì hết.
Anh ta khẽ nhướng mày: “Không định mời tôi tham quan nhà cô một chút à?”
Trường Tuế chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười lấy lòng: “Hôm nay quá muộn rồi, ngày khác đi, ngày khác tôi mời anh hai ăn bữa cơm.”
Triệu Thần An nhìn cô một cái thật sâu, sau đó nói: “Vậy tôi đi trước đây.” Anh ta nói xong liền ấn nút xuống thang máy, sau đó nói với Hạ Luật: “Hạ Luật, cậu cũng muốn xuống lầu nhỉ? Cùng đi thôi.”
Hạ Luật gật đầu, vô thức nhìn về phía Trường Tuế.
Trường Tuế dùng mắt ra hiệu với anh lát nữa gặp.
Hạ Luật mấp máy môi, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng.
Triệu Thần An mắt lạnh nhìn hai người bọn họ, cảm thấy một màn này có chút chướng mắt.
Cửa thang máy đã mở.
Trường Tuế đưa mắt nhìn hai người bước vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại, cô lập tức xách ba lô quay về nhà mình.
Tùy tiện ném ba lô ở phòng khách, cô đi vào phòng tắm xả nước nóng vào bồn tắm, đứng trước bồn rửa mặt rửa sạch bùa chú trong lòng bàn tay, sau đó mới c ởi quần áo, quấn tóc thành một búi tròn tròn và dùng trâm gỗ đào cố định lại. Sau khi ngâm mình trong nước nóng một cách thoải mái, cơ thể lạnh lẽo dần dần ấm lên, âm lực đang làm loạn trong cơ thể cũng chậm rãi yên tĩnh lại.
Cô nâng bàn tay phải ướt sũng của mình lên, gảy vào chiếc chuông bạc treo trên tay, âm thanh vang lên lanh lảnh.
Nếu như không truyền linh lực vào, nó cũng không khác gì một chiếc chuông bình thường.
“Trường Tuế, có phải chị về rồi không?”
Lúc này, tiếng nói của Tểu Trương vang lên bên ngoài phòng tắm.
Trường Tuế cất giọng trả lời: “Là tôi.”
Tiểu Trương hỏi: “Chị đã đói chưa? Có muốn em nấu gì đó cho chị ăn không?”
Trường Tuế nói: “Không cần, cô đi nghỉ đi, đừng để ý đến tôi.”
Tiểu Trương ồ lên một tiếng: “Vậy thì em đi ngủ đây, chị cũng đi ngủ sớm chút.”
Trường Tuế đáp lại một tiếng, nghe thấy tiếng bước chân của tiểu Trương xa dần.
Cô bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người, đi đến trước gương, quay người lại nhìn dấu phong ấn trên lưng mình.
Màu sắc của bùa chú dường như càng ảm đạm hơn.
Cô lại cúi đầu nhìn đường chỉ sinh mệnh trong lòng bàn tay, không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy đường sinh mệnh đã rõ ràng hơn trước đó một chút.
…
Trường Tuế thay áo quần xong liền chuồn êm ra ngoài, cô đứng trước cửa nhà Hạ Luật và nhấn chuông cửa.
Đợi không đến mười giây, cửa liền mở ra.
Hạ Luật mở cửa, thấy Trường Tuế mặc đồ ngủ búi tóc tròn đứng trước cửa nhà mình, anh sửng sốt một giây, hầu kết khẽ giật giật, khô khốc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Anh đã cố gắng hết sức để giọng nói của mình không quá lạnh lùng rồi, nhưng vẫn theo thói quen mang theo nhàn nhạt xa cách.
Nhưng Trường Tuế không thèm để ý đến điều đó, cơ thể đã tắm rửa thơm tho của cô nhiệt tình nhào vào lòng anh.
Đều đã nắm tay rồi, ôm một chút chắc không sao đâu nhỉ.
Trường Tuế nghĩ thầm trong lòng.
Hạ Luật là người rụt rè như vậy, muốn chờ anh chủ động ôm cô thì có chút khó khăn, cô vẫn nên chủ động một chút vậy.
Hạ Luật sửng sốt, hai tay cũng vô thức ôm lấy người trong lòng. Chờ anh lấy lại phản ứng, khuôn mặt bắt đầu nóng bừng, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích: “… Em làm gì vậy?”
“Em mệt lắm, để em ôm anh một lát.” Trường Tuế nũng nịu ôm chặt eo anh.
Hạ Luật nghe cô nói vậy liền thật sự đứng yên không nhúc nhích, thẳng tắp như một cây cột, chỉ có trái tim trong lồ ng ngực đang đập thình thịch không ngừng nghỉ, có chút không biết phải làm sao.
Trường Tuế ôm vòng eo gầy nhưng dẻo dai của Hạ Luật, lẩm bẩm nói: “Eo của anh thật nhỏ.”
Nét mặt của Hạ Luật trở nên cứng đờ: “… Không được nói bậy!”
Trường Tuế nhịn không được ở trong vòng ôm của anh hít hà mấy cái: “Hạ Luật, trên người anh thật thơm.”
Hương vị mát lạnh, còn có một chút mùi gỗ, rất dễ chịu.
Lần đầu tiên gặp anh, cô đã phát hiện rồi.
Vành tai của Hạ Luật đỏ rực, hầu kết lăn lộn, giải thích một cách cứng nhắc: “Anh… vừa mới tắm xong, là mùi của sữa tắm.”
Trường Tuế vô cùng hưởng thụ cái ôm của Hạ Luật, chiếm đủ tiện nghi mới ngẩng đầu lên từ trong vòng ôm của anh, một đôi mắt ngập nước tội nghiệp nhìn anh: “Em đói rồi, trong nhà anh có gì ăn được không?”