Hoắc Văn Đình nắm chặt danh thiếp trong tay có chút khó tin nhìn Trường Tuế, rồi vô thức nhìn sang Hạ Luật, phát hiện thấy vẻ mặt anh ấy cũng đang rất bình tĩnh, dường như đã biết được “thân phận che giấu” của Trường Tuế từ lâu rồi.
“Cô nói, cô có thể giúp tôi giải trừ tai họa? Làm cách nào để giải trừ được nó?” Anh ta nhìn bốn chữ “tiêu tai giải hạn” được viết trên tấm danh thiếp, rồi lại kinh nghi bất định ngẩng đầu lên nhìn Trường Tuế hỏi.
Rốt cuộc chuyện xảy ra tối hôm qua khiến cho anh ta kinh hãi không thôi, hơn nữa vừa rồi Trường Tuế còn nói một câu đáng ra bây giờ anh ta đã nằm trong quan tài rồi, điều đó thật sự khiến cho anh ta có chút hoảng sợ. Đêm hôm qua anh ta đã thức trắng đêm để đọc hết tất cả các tin tức, biết được đã có hai người bị thương nặng trong đêm hôm qua, trong đó có một người sau khi được cấp cứu, thì đến sáng nay đã tử vong.
Nếu theo như lời Trường Tuế nói, có thể anh ta cũng đã chết rồi.
Anh ta cũng không muốn tin điều này, nhưng những gì xảy ra tối hôm qua, anh ta không thể không tin điều đó là thật.
Trường Tuế cười nhẹ, rồi nói: “Nên giải thích rõ việc này trước, anh Hoắc, tôi tính phí rất đắt, có điều vì anh là người đại diện của Hạ Luật nên tôi có thể giảm giá cho anh.”
Hoắc Văn Đình hỏi: “Bao nhiêu?”
Trường Tuế nói: “Kiếp nạn của anh Hoắc không phải là kiếp nạn bình thường mà là tử kiếp. Nhẹ thì tàn tật, nặng thì tử vong. Nếu là người khác, muốn ngăn chặn tử kiếp thì tôi sẽ thu phí là hai triệu tệ, tuy nhiên nể mặt Hạ Luật, tôi chỉ lấy giá hữu nghị, là năm trăm ngàn tệ thôi.”
Sắc mặt của Hoắc Văn Đình đột nhiên thay đổi: “Năm trăm ngàn tệ?”
Trường Tuế dường như đã đoán trước được phản ứng của anh ta, bình tĩnh nói: “Năm trăm ngàn tệ để mua cái mạng của anh, tính ra cũng không quá đắt.”
Vẻ mặt của Hoắc Văn Đình liền thay đổi.
Năm trăm ngàn tệ để mua một mạng người, đương nhiên là không đắt.
Nhưng mấu chốt là, làm sao để anh ta biết là cô không lừa dối anh ta?
Hoắc Văn Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trường Tuế, cố gắng nhìn ra được điều gì đó trong mắt cô.
Trường Tuế cũng bình tĩnh nhìn lại anh ta, đôi mắt đen láy của cô vẫn không chút dao động, chỉ là sự bình tĩnh.
Hoắc Văn Đình mím môi, đột nhiên hỏi: “Làm sao tôi biết được là cô không lừa tôi?”
Trường Tuế khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt bình thản không gợn sóng kia hiện lên ý cười: “Xem ra tối hôm qua tôi cứu anh một mạng, cũng không đủ để anh Hoắc tin tưởng tôi, đổi lại là người khác, thì tôi sẽ không quan tâm đ ến chuyện sống chết của anh.”
Vẻ mặt cô vô cùng thản nhiên, cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà nể mặt Hạ Luật …. Tôi quyết định cho anh Hoắc thêm một cơ hội nữa. Tối hôm qua tôi giúp anh Hoắc tránh thoát khỏi tử kiếp một lần rồi, nhưng tử kiếp vẫn còn đó, anh đã tránh được một lần, trong những ngày sắp tới anh sẽ không gặp bất kỳ sự cố lớn nào, nhưng trái lại anh sẽ luôn gặp những chuyện xui xẻo, việc gì cũng không thuận lợi. Nếu như anh không tin, hôm nay anh có thể đi trước, đến lúc nào anh suy nghĩ kỹ rồi quay lại đây tìm tôi cũng không muộn.”
Sắc mặt của Hoắc Văn Đình hơi có chút thay đổi, bờ môi của ta mím chặt lại, sự không hài lòng hiện lên trên khuôn mặt của anh ta.
Khương Trường Tuế này, thái độ nói chuyện quá mức không có chút khách khí nào cả.
Anh ta cũng là một người lão luyện trong giới giải trí, trong tay anh ta không chỉ có một ảnh đế xuất sắc như Hạ Luật mà còn có ba nghệ sĩ khác cũng là những diễn viên có thực lực trong giới. Anh ta ở trong giới giải trí này tính ra cũng có địa vị nhất định, ai nhìn thấy anh ta cũng đều nói năng lễ phép, người mới vào nghề trong giới giải trí nhìn thấy anh ta, không ai là không ngoan ngoãn cúi đầu chào anh ta, bất luận trong lòng họ có như thế nào đi nữa.
Mọi người khi gọi tên anh ta đều mang theo một sự tôn trọng, nhưng khi Trường Tuế gọi tên anh ta, giọng điệu của cô lại vô cùng thản nhiên như gọi một cái tên bình thường vậy thôi.
Hoắc Văn Đình làm sao có thể chịu đựng được cơn giận này chứ?
Anh ta liền đứng thẳng dậy, khuôn mặt lạnh lùng, mang theo vẻ kiêu ngạo nói: “Nếu đã như vậy, thì liên lạc lại sau vậy. Cô Khương buổi chiều nay chắc là còn có việc, nên tôi không làm phiền cô nữa.”
Trường Tuế lịch sự đứng dậy: “Tiểu Trương, giúp tôi tiễn anh Hoắc.”
Tiểu Trương nghe thấy liền đi tới.
Hoắc Văn Đình nhếch khóe miệng cười nói: “Không cần tiễn.”
Nhìn vẻ mặt của anh ra, xem ra cũng không mấy vui vẻ.
Anh ta nói xong liền nhìn về phía Hạ Luật, rõ ràng là muốn Hạ Luật đứng dậy đi cùng anh ta.
Hạ Luật nói với Trường Tuế: “Anh đi trước đây.”
Trường Tuế nói: “Hôm nay em cũng cần đi ra ngoài có việc, em sẽ gặp lại anh vào buổi tối nhé.”
Hạ Luật rõ ràng vẫn chưa quen với việc thể hiện mối quan hệ thân mật của mình và Trường Tuế trước mặt người khác, anh ấy có chút không tự nhiên ừ một tiếng.
Hoắc Văn Đình nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Hai người cùng nhau rời đi.
“Trường Tuế, anh Hoắc có vẻ như đang tức giận, có phải là vì chuyện của cô với Hạ Luật không?” Tiểu Trương lo lắng hỏi, tuy cô cũng không biết rõ lắm về mối quan hệ thực sự giữa Trường Tuế và Hạ Luật, nhưng cô cũng nhận thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ là không bình thường.
“Không sao đâu.” Trường Tuế nhìn vào thời gian nói, sau đó lại hỏi: “Tại sao stylist giờ này vẫn chưa đến? Cô gọi điện thoại hỏi tình hình thế nào đi.”
Chiều nay cô ấy tham gia sự kiện của một nhãn hàng, và stylist muốn đến làm tạo hình cho cô ấy, bây giờ cũng đã đến giờ hẹn rồi.
Ngay khi vừa dứt lời nói, thì chuông cửa vang lên.
“Chắc chắn là chị Linda đến.” Tiểu Trương nói, sau đó bước tới mở cửa.
Quả nhiên người đến là chị Linda, một nhà tạo mẫu, đi sau cô ấy là một cô gái còn rất trẻ trên tay cầm mấy bộ lễ phục, cô gái trẻ đó chính là trợ lý của cô ấy.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, Linda có chút phấn khích nói: “Trời ơi! Tôi vừa mới gặp Hạ Luật và người đại diện của anh ấy ở bên ngoài hành lang. Hạ Luật cũng đang sống ở tầng này hay sao?”
Tiểu Trương rất muốn nói, rằng anh ấy không chỉ sống cùng một tầng với bọn họ, mà vừa rồi còn ngồi đây ăn cơm cùng bọn họ rồi mới rời đi nữa kia.
Linda còn hào hứng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy, ngoài đời anh ấy còn đẹp hơn trong tivi gấp vạn lần! Thật tiếc là anh ấy quá trầm tính, cũng rất ít khi tham dự các sự kiện, nếu không thì nhất định chúng tôi còn có cơ hội để hợp tác với anh ấy.” Cô ấy nói xong, mới chú ý đến căn hộ của Trường Tuế rộng lớn cỡ nào: “Chà ~ Căn hộ này là cô tự thuê hay công ty thuê cho cô vậy?” Cô ấy nói xong liền đi thẳng đến cửa sổ bằng kính trong suốt từ trên trần nhà xuống mặt đất, cảm thán nói: “Khung cảnh ở đây đẹp quá đi. Giá thuê căn hộ ở đây một tháng ít nhất cũng sáu mươi ngàn hay bảy mươi ngàn nhân dân tệ đấy.”
Tiểu Trương khiếp sợ hỏi: “Nó đắt như vậy sao?”
Linda vừa ngắm cảnh hồ bên dưới, vừa nói: “Trước đây tôi cũng nghĩ đến việc thuê một căn hộ tại đây, tôi đã hỏi thăm về giá thuê rồi. Một căn hộ nhỏ trong khu này, diện tích chưa tới một trăm mét vuông mà giá của nó đã từ hai mươi ngàn tệ đến ba mươi ngàn tệ rồi. Căn hộ này có diện tích phải đến ba trăm mét vuông nhỉ? Hơn nữa còn có thể ngắm cảnh hồ bên dưới như vậy, muốn thuê cũng không thuê nổi.” Cô ấy nói xong, quay sang nhìn Tiểu Trương: “Cô cũng sống ở đây sao?”
Tiểu Trương có chút ngượng ngùng nói: “Trường Tuế để tôi sống ở đây.”
Linda nhướng mày, quay đầu lại nói đùa với Trường Tuế môt câu: “Đãi ngộ tốt như thế này luôn sao? Trường Tuế, cô còn thiếu chân trợ lý nào không?”
Trường Tuế cười nói: “Tạm thời không thiếu.”
Tiểu Trương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy thường cho rằng bản thân mình thật may mắn, trước khi gia nhập vào giới này, cô từng nghe rất nhiều tin đồn, rằng nghệ sĩ luôn coi trợ lý như người hầu để sai bảo. Lúc đầu cô luôn có tâm lý bất an, nhưng rất nhanh cô liền phát hiện ra, sự lo lắng của cô hoàn toàn là dư thừa.
Hơn nữa chưa bao giờ thấy công việc nào dễ dàng hơn công việc làm một trợ lý cho Trường Tuế.
Đến nỗi lần trước Trường Tuế nói muốn tăng lương cho cô ấy, cô ấy đều từ chối hết lần này đến lần khác, bản thân cô còn cảm thấy mức lương như hiện tại là quá nhiều so với khối lượng công việc mà cô ấy đảm nhiệm.
Linda mỉm cười, quay đầu nhìn quang cảnh bên ngoài, thở dài nói: “Không biết cả đời này tôi có thể sống trong căn hộ như thế này không.”
“Có thể chứ”. Trường Tuế nói không chút do dự.
Linda tìm vài bộ trang phục cùng một thương hiệu đem đến cho Trường Tuế chọn, sau khi Trường Tuế trở nên nổi tiếng thì tài nguyên về thời trang của cô ấy cũng tốt vô cùng. Về cơ bản thì những bộ trang phục cao cấp cô đều có thể mượn bất cứ lúc nào.
Linda vừa làm tóc cho Trường Tuế, vừa nói về khách mời của thương hiệu trong sự kiện hôm nay gồm những người nào.
Cô ấy nói một hồi, lại bắt đầu nói những chuyện tầm phào: “Đáng ra hôm nay Ngu Tử cũng tham gia sự kiện này, nhưng sự việc vừa mới xảy ra hai ngày trước, đến bây giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ nào để tẩy trắng cho cô ta hết. Nghe nói cũng có mấy chị em trong hội cũng đều bỏ chạy, một số lượng lớn người hâm mộ cũng quay lưng với cô ta, phỏng chừng cô ta sẽ phải bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường việc vi phạm hợp đồng. Thật đáng tiếc, điều kiện bản thân của cô ta tốt như vậy, kỳ thật cho dù không có kim chủ thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nổi thôi.”
Tiểu Trương đang đứng bên cạnh để phụ giúp họ, trong vô thức nhìn về Trường Tuế, cô nhớ đến ngày hôm đó Hoắc Vân Khai nói Ngu Tử là “đã ăn già mà còn muốn ăn trẻ”, biểu tình đột nhiên trở nên thật vi diệu.
Trường Tuế thì lại vô cùng bình tĩnh, giống như lần đầu tiên nghe nói vậy.
Linda nói tiếp: “So với chuyện của Ngu Tử, thì chuyện kia của Hứa Diệu cũng chẳng tính là gì. Nhưng mà nếu như không xảy ra chuyện thì hẳn hôm nay Hứa Diệu cũng sẽ đi. Ê kíp của anh ấy luôn hợp tác với thương hiệu này, cũng muốn ký kết làm đại sứ thương hiệu, mọi việc vốn dĩ diễn ra rất thuận lợi, nhưng không ngờ đột nhiên lại xảy ra sự việc như vậy, khiến một số công việc ban đầu vốn tập trung đầu tư cho anh ấy bây giờ cũng đã chia ra, các nhãn hàng anh ta làm đại sứ thương hiệu đồng loạt hủy hợp đồng. Nhưng cũng may, bây giờ dư luận đã có dấu hiệu xoay chiều.”
Nhắc đến Hứa Diệu, Trường Tuế mới ngước mắt lên: “Hứa Diệu sao rồi?”
Linda nói: “Bây giờ trên mạng có rất nhiều người ủng hộ Hứa Diệu, hơn nữa fan hâm mộ cũng bị tra tấn đến chết đi sống lại, thay vào đó càng trung thành hơn. Cũng may là Hứa Diệu ngay từ đầu đã trở nên nổi tiếng với vai diễn đồng tính trong các bộ phim anh ta đóng, hàng loạt các cư dân mạng và fan hâm mộ ủng hộ anh ta là người đồng tính rất cao. Dù sao thì fan hâm mộ muốn ghép đôi anh ta với các diễn viên nam nhiều hơn, còn fan muốn ghép đôi anh ta với các diễn viên nữ cũng ít hơn. Hơn nữa những bức ảnh được tung lên mạng kia cũng không quá phản cảm, vẫn còn chấp nhận được. Người đàn ông kia tuy không để lộ mặt, nhưng hình thể xem ra cũng không đến nổi, cho nên cư dân mạng và người hâm mộ ủng hộ anh ta rất cao, đợi sau khi scandal lắng xuống, cũng còn có thể trở lại trong giới.”
Linda nói xong, chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy cười và nói đùa một câu: “Đúng rồi! Lần trước, sau khi cô và Hứa Diệu bị chụp ảnh ôm nhau ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, đến bây giờ vẫn còn rất nhiều fan hâm mộ ghép đôi cô và Hứa Diệu.”
Tiểu Trương kinh ngạc nói: “A? Chẳng phải Hứa Diệu là người đồng tính sao? Tại sao còn có fan hâm mộ ghép đôi anh ta với Trường Tuế?”
Trường Tuế nhẹ giọng nói: “Hứa Diệu là người lưỡng tính.”
Linda rất ngạc nhiên, nhìn Trường Tuế trong gương: “Hứa Diệu là người lưỡng tính sao?”
Trường Tuế gật đầu.
Hứa Diệu đã từng nói, anh ta không phải là người đồng tính, nhưng những bức ảnh s3x của anh ta và người đàn ông đó bị rò rỉ ra ngoài, nói anh ta không phải là người đồng tính thì cũng không ai tin.
Thay vì bị gán cho là người đồng tính, thì thà mang thân phận là người lưỡng tính còn tốt hơn, điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của anh ta với các cô gái sau này.
Linda là người rất thích buôn chuyện, chắc chắn rằng thông tin này sẽ nhanh chóng được cô ấy truyền ra bên ngoài.
Nhìn biểu cảm hưng phấn của Linda trong gương, rõ ràng trong lúc vô tình cô ấy đã có được một thông tin ít người biết, tin chắc rằng không lâu nữa thì tất cả mọi người trong giới giải trí sẽ biết được điều đó.
Linda gợi ý với Trường Tuế nên chọn một chiếc váy ngắn màu đen để tôn lên làn da trắng, và khí chất bí ẩn cuốn hút của Trường Tuế. Chiếc váy đen được thiết kế ôm sát ngực, mái tóc dài đen mượt được búi thành cuộn, làm nổi bật xương quai xanh thanh tú, chiếc cổ thon dài trắng nõn.
Hai hàng lông mày được vẽ cong tinh tế, mi giả cũng không cần phải dán lên, hai hàng mi của Trường Tuế cũng đủ cong và dày, chỉ cần chuốt một lớp mascara đơn giản cũng đủ khiến cho đôi mắt cô ấy sáng lên. Cô mặc trên người chiếc váy đen nên đương nhiên phải phối hợp với một đôi môi đỏ.
Đôi môi đỏ mọng da trắng như tuyết, tóc đen tuyền óng mượt như mây.
Hình ảnh và khí chất của cô ấy hoàn toàn giống như một cô gái con nhà quý tộc trong giới thượng lưu.
Linda nhìn dáng vẻ hôm nay của Trường Tuế, hài lòng nói: “Hoàn hảo.”
……
Cùng lúc đó, Hoắc Văn Đình đang chuẩn bị lái xe đến công ty.
Trong lòng anh ta đang tràn đầy căm phẫn vì anh ta cảm thấy chính mình không nhận được sự tôn trọng xứng đáng từ Trường Tuế.
Không lừa được tiền của anh ta, trái lại còn nguyền rủa anh ta gặp vận xui xẻo?
Năm trăm ngàn tệ ư? Sao cô ta không đi ăn cướp luôn chứ?
Lúc này, Hoắc Văn Đình đã hoàn toàn quên mất rằng tối hôm qua chính mình đã trằn trọc như thế nào, mất hồn mất vía như thế nào, trong đầu anh ta lúc này chỉ nghĩ đến năm trăm ngàn tệ kia.
Tuy rằng mấy năm nay anh ta kiếm được rất nhiều tiền, nhưng năm trăm ngàn tệ cũng không phải con số nhỏ, cũng không thể nói bỏ ra một số tiền như vậy mà không cảm thấy xót xa.
Quan trọng nhất là, thái độ kia của Khương Trường Tuế khiến cho trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta đã quen với việc được người khác tâng bốc, đột nhiên gặp Trường Tuế, cô ấy dùng thái độ lạnh lùng như vậy đối xử với anh, từng câu từng chữ đều vì nể mặt Hạ Luật, giống như anh ta phải dựa vào Hạ Luật mới có thể nói chuyện được với cô, đừng nói trong lòng anh ta tức tối đến mức nào.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Văn Đình hiện lên đầy vẻ bực tức.
Đúng lúc anh ta đang bực tức, thì từ trong một ngõ nhỏ một chiếc xe ba gác chạy bằng điện bất ngờ lao ra trước mặt anh ta, lập tức trái tim anh ta đập mạnh, đạp phanh gấp, nhưng đã quá muộn, đầu xe của anh tông vào chiếc xe ba gác bán đồ ăn vặt đó.
Người phụ nữ và đứa con đang học tiểu học ngồi trong xe tái xanh mặt vì sợ hãi.
Ngồi trong xe với vẻ mặt u ám, Hoắc Văn Đình đột nhiên nhớ tới những gì Trường Tuế đã nói.
Vận xui đeo bám.
Phải rồi!
Nhất định là bị cái miệng quạ đen của cô ta nguyền rủa mình!