Sáng hôm sau, Trường Tuế thức dậy rất sớm. Vừa rửa mặt xong, cô liền nhìn thấy một tin nhắn mà luật sư Dương đã gửi cho cô, nói rằng xe của cô đã sắp xếp xong và đang đứng đợi cô ở cổng của khu nhà. Cô có thể tùy ý sắp xếp, kèm theo tên và số điện thoại di động của tài xế.
Trường Tuế gọi điện thoại theo số đó, ở đầu dây bên kia là giọng nói của một người thanh niên trẻ tuổi.
Trường Tuế bảo anh ta đi ăn sáng trước, sau đó đợi khoảng một tiếng đồng hồ rồi cô sẽ liên lạc với anh ta.
Người thanh niên ở đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời đồng ý.
Trường Tuế liền đi đến nhà Hạ Luật để ăn sáng, nhân tiện Tiểu Trương cũng dậy sớm cô cũng dẫn Tiểu Trương đi cùng.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Trương đến nhà Hạ Luật, cô ấy rất dè dặt và cảm thấy bị gò bó. Nhiều lần cô ấy cố gắng đứng dậy muốn vào bếp phụ giúp nhưng đều bị Trường Tuế cản lại.
Trường Tuế nói: “Cô cứ ngồi ở đây ăn là được rồi, Hạ Luật có thể làm được, mì anh ấy làm ăn rất ngon! Cô có thể học hỏi anh ấy.”
Hạ Luật đem dĩa mì từ trong bếp đi ra, Tiểu Trương lập tức đứng dậy nhận lấy, cô cầm lấy nó bằng cả hai tay và rối rít nói lời cảm ơn, hoàn toàn là một bộ dáng được sủng ái mà lo sợ.
“Không cần cảm ơn tôi đâu.” Hạ Luật nói rồi lại quay vào trong bếp thêm lần nữa để mang phần mì của Trường Tuế ra.
Phần mì của Trường Tuế giống như mọi khi, lượng mì nhiều nhất, trên mặt dĩa mì xếp đầy các miếng bít tết được cắt thành từng lát mỏng.
Miếng bít tết được chiên vừa chín tới, lớp bên trong có màu hồng nhạt, mềm, thịt tươi và ngon ngọt.
Phần của Tiểu Trương cũng có, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy một miếng bít tết nhìn ngon lành đến như vậy.
Khi Tiểu Trương vừa cắn một miếng, Trường Tuế liền hỏi: “Thế nào? Có phải nó rất ngon không?”
Tiểu Trương có chút ngượng ngùng cười, nói: “Ừm, nó ngon hơn nhiều so với cái mà tôi làm.”
Trường Tuế cười tủm tỉm rồi nói: “Cô đừng nản lòng, cô làm cũng rất ngon, chỉ kém hơn Hạ Luật một chút xíu thôi.”
Tiểu Trương có chút dở khóc dở cười, lại lén lút liếc nhìn Hạ Luật đang ngồi đối diện với mình, anh ấy cũng đang rũ mắt xuống và mỉm cười.
Tâm trạng căng thẳng ban đầu của Tiểu Trương cũng được thả lỏng một chút.
Tốt quá rồi.
Ai cũng không biết, thật ra cô ấy là fan của Hạ Luật, mỗi một bộ phim anh đóng, cô xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, nhưng đối với con người thật ở ngoài đời của anh ấy thì cô không biết rõ lắm, bởi vì cuộc sống của Hạ Luật quá bí ẩn.
Tất cả những tin tức liên quan đến Hạ Luật ở trên mạng đều nói rằng anh ấy vô cùng quái gở khó gần và lạnh lùng đến mức nào. Anh ấy chưa bao giờ tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào chứ đừng nói đến phỏng vấn độc quyền. Không ai có thể nhìn thấu nội tâm anh ấy dù chỉ một góc nhỏ, điều này càng khiến cho anh trở nên hấp dẫn và thần bí hơn.
Khi nhìn thấy anh trong hiện thực cũng thấy giống như vậy, Hạ Luật khiến cho người khác có cảm giác quá lạnh, cảm giác đó giống như một tảng băng ở trên núi, vừa lạnh lẽo, lại vừa cao đến mức không thể chạm tới.
Khi lần đầu tiên Tiểu Trương nhìn thấy anh ấy ngoài đời thực, có một chút gì đó như khó thở, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Tiểu Trương có thể cảm nhận được sự thay đổi trong con người Hạ Luật, đặc biệt là khi anh ấy ở trước mặt Trường Tuế. Chắc hẳn anh ấy rất thích Trường Tuế, cho nên ngay cả bản thân cô ấy khi được ở cạnh trường Tuế, cũng may mắn cảm nhận được sự dịu dàng và thân thiện từ anh ấy.
Cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại có thể ngồi ăn cùng bàn với Hạ Luật, ngay tại nhà anh ấy, hơn nữa còn là món mì do chính tay anh tự làm.
Tiểu Trương nhìn dáng vẻ ăn uống rất điềm đạm và nho nhã của Hạ Luật, rồi lại nhìn sang bên cạnh thấy Trường Tuế ăn thịt và ăn mì, cô dường như có cảm giác như là mình đang mơ.
Hạ Luật là thần tượng của cô, còn Trường Tuế cũng là người mà cô thích và thầm ngưỡng mộ, cô thật sự có thể ngồi cùng với hai người bọn họ, Tiểu Trương cảm thấy mình thật may mắn khi được làm trợ lý bên cạnh Trường Tuế.
Bình thường Tiểu Trương ăn rất nhanh, hôm này vì không muốn làm bóng đèn của hai người bọn họ nên cô càng ăn nhanh hơn, chẳng mấy chốc cô đã quét sạch mỳ và bít tết trong dĩa, sau đó ngượng ngùng đứng lên nói: “Vậy tôi về trước, hai người từ từ ăn.”
Trường Tuế nói: “Hôm nay cô được nghỉ phép, cô có thể đi ra ngoài chơi.”
“Tôi không có bạn bè nào ở thành phố Bắc này hết, và tôi cũng không biết đi đâu chơi, tôi thật sự không muốn ra khỏi nhà.” Tiểu Trương hơi ngượng ngùng nói, nói xong lại hỏi: “Hôm nay tôi ở nhà, trưa nay hai người về nhà ăn cơm không? Nếu về ăn cơm, lát nữa tôi đi mua một ít thức ăn, rồi làm cơm cho hai người ăn, hai người muốn ăn gì không?”
Trường Tuế suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Buổi trưa thì không chắc lắm, nhưng cô có thể mua nhiều thức ăn một chút, buổi tối có thể có vài người bạn đến ăn cơm, mua nhiều thịt một chút.”
Tiểu Trương mím môi cười nói: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi trước.”
Ở bên cạnh Trường Tuế đã lâu, dần dần cô ấy cũng thay đổi nhiều và trở nên thoải mái, vui vẻ hơn so với khi lần đầu đến bên cạnh Trường Tuế.
Trường Tuế dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền gọi cô ấy lại: “Đợi đã, tôi có món đồ này muốn cho cô.” Trường Tuế nói xong, rồi quay sang nói với Hạ Luật một tiếng rồi trở về nhà trước, sau đó từ trong phòng ngủ lấy ra một lá bùa bình an mà tối qua cô đã vẽ cho Tiểu Trương rồi đưa cho cô ấy: “Trong này là một tấm bùa bình an, cô phải đeo nó bên mình, trừ những lúc tắm mới được tháo ra, còn những lúc khác thì phải luôn đeo nó bên mình, nó có thể giữ bình an cho cô.”
Lá bùa bình an được bỏ vào trong một chiếc túi vải nhỏ, có thể dùng một sợi dây màu đỏ để đeo lên cổ.
Trường Tuế không biết lúc nào Tiểu Trương sẽ xảy ra chuyện, cũng có lúc cô không thể chăm sóc được cho cô ấy, nhưng chỉ cần Tiểu Trương luôn đeo tấm bùa bình an này bên mình thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tiểu Trương nhận lấy chiếc túi vải nhỏ, cô mân mê chiếc bùa trên tay với vẻ yêu thích. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt cô ấy lóe lên một tia sáng cảm động: “Cảm ơn cô, Trường Tuế.”
Trường Tuế cười nói: “Cô có thể bình an là được rồi, một trợ lý tốt như cô không dễ gì mà có thể tìm được đâu.”
Tiểu Trương cũng cười, cô luôn buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, khuôn mặt màu lúa mì có chút e thẹn và ngại ngùng, đôi mắt sáng ngời: “Tôi không làm gì cả, vì cô yêu cầu của cô đối với tôi thấp quá mà thôi…Sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng, phấn đấu làm việc tốt hơn nữa!”
Trường Tuế cười nói: “Cô như vậy là được rồi, không cần phải cố gắng thêm làm gì, luôn giữ như vậy là đủ rồi…A, sao vậy? Sao cô khóc vậy?”
Trường Tuế bỗng nhiên bất ngờ nhìn cô ấy và hỏi.
Chỉ thấy đôi mắt của Tiểu Trương hơi đỏ, có những giọt nước mắt như pha lê long lanh trong đôi mắt đen của cô ấy.
Tiểu Trương cảm thấy xấu hổ cúi đầu, rồi dùng ngón tay lau đi hơi ẩm nơi khóe mắt, cô vội vàng nói: “Không, không có.” Cô ngẩng đầu lên nhìn Trường Tuế cười: “Tôi cảm thấy…” Cô bật cười, để lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ dễ thương: “Tôi thật là may mắn.”
Cô ấy chưa tốt nghiệp cấp ba thì phải đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí cho anh trai. Đã từng di chuyển rất nhiều nơi, năm nay mới đến được thành phố Bắc rồi được người thân giới thiệu vào làm cho công ty quản lý nghệ sĩ này. Ban đầu chỉ là làm vài công việc lặt vặt, nhưng sau đó bị điều chuyển vị trí, đến làm trợ lý cho Trường Tuế. Cô ấy chưa từng làm việc này bao giờ, trước khi làm việc cô đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều tư liệu về nó, cô mang một tâm lý bất an khi đến bên cạnh Trường Tuế, nhưng rồi cô lại được sống một cuộc sống mà cô không thể tượng tượng nổi.
Tiền lương của cô nhận được nhiều gấp đôi so với công việc ở trong nhà máy trước kia. Cô còn có thể sống trong một căn nhà to và đẹp như vậy, quan trọng nhất là Trường Tuế đối xử với cô như người thân trong gia đình, để cô sống cùng với cô ấy, ăn cùng cô ấy, thậm chí ngay cả khi đi máy bay, Trường Tuế cũng để cho cô ngồi cùng khoang với cô ấy.
Tiểu Trương vui vẻ đeo chiếc bùa bình an mà Trường Tuế đưa cho cô ấy lên cổ, giấu nó sau lớp áo đặt sát với cơ thể mình.
……..
Trường Tuế đưa lá bùa bình an cho Tiểu Trương xong rồi quay lại ăn nốt nửa dĩa mì còn lại, sau đó chuẩn bị để đi ra ngoài.
Sau khi đợi cô trở về thu dọn đồ đạc, Hạ Luật cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, anh ấy đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đứng ở hành lang đợi cô ấy.
Người tài xế mà luật sự Dương sắp xếp cho Trường Tuế là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, không cao cũng không thấp, không béo cũng không gầy, dáng vẻ rất bình thường, bình thường đến mức thoạt nhìn như thể lát nữa sau khi chia tay sẽ lập tức quên đi diện mạo của anh ta.
Trong miệng anh ta đang nhai trầu, khi nhìn thấy Trường Tuế và Hạ Luật đi đến, anh ta đã nhận ra ngay đó là người mà hôm nay anh ta cần phục vụ, lập tức nhổ bã trầu ra tay, sau đó dùng một tay mở cửa sau của xe ra. Anh ta để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp nói với họ: “Xin chào, tôi là tài xế của mọi người hôm nay. Hôm nay tôi sẽ phục vụ cho mọi người cho đến khi xong việc, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Mạnh.”
Trên mặt anh ta mang theo một nụ cười, lời nói và hành vi của anh ta xem ra rất tùy hứng, nhưng ánh mắt anh ta lại rất chừng mực, chỉ nhìn hai người một lần rồi thôi, anh ta không nhìn lại nữa.
Tiểu Mạnh đợi Trường Tuế và Hạ Luật lên xe thì anh ta cũng không nhiều lời nữa, lên xe, đợi Trường Tuế nói địa chỉ cần đi rồi anh ta trực tiếp khởi động xe.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc xe có màu đen này trông giống như những chiếc xe bình thường khác được sản xuất trong nước, nhưng kết cấu nội thất bên trong rõ ràng đã được thay đổi, ngay cả tiếng động cơ cũng khác, nó chạy rất nhanh.
Đi được nửa đường thì Trường Tuế đón Game lên xe.
Đây là do bọn họ đã hẹn nhau từ trước.