Bạch Doanh yêu cầu được gọi điện thoại cho Trương Thanh Đông.
Trường Tuế đồng ý, dùng điện thoại di động của Tiểu Trương để gọi, chờ Bạch Doanh nói chuyện với Trương Thanh Đông xong, cô liền cầm lấy di động và dặn dò anh ta.
“Bạch Doanh ở chỗ tôi rất an toàn, người của Cục Quản lý Yêu quái chắc chắn sẽ đến tìm anh. Cho dù bọn họ nói gì hay làm gì, anh đều phải cắn chặt là mình không biết gì hết. Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho đội trưởng Nghiêm của đội cảnh sát hình sự, anh ta sẽ giúp anh.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Trương Thanh Đông trịnh trọng đáp ứng, đồng thời liên tục cảm ơn Trường Tuế.
Trường Tuế cúp điện thoại, chuẩn bị ăn cơm.
Trước khi ăn, cô đến phòng bếp rửa tay, vết máu trong lòng bàn tay trái vẫn chưa rửa sạch, chỗ bị cắn rách trên đầu ngón tay chạm vào nước có chút đau.
“Sao lại thế này?” Hạ Luật đang giúp đỡ trong phòng bếp đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, anh nhìn vết thương trên đầu ngón tay cô với ánh mắt đau lòng.
“Em tự cắn đấy, để vẽ bùa.” Trường Tuế thản nhiên nói: “Trong cái nghề này của bọn em, cắn rách ngón tay là chuyện thường như cơm bữa.”
Cô nói xong liền thấy cặp lông mày xinh đẹp của Hạ Luật cau chặt lại, cô lập tức nói: “Em không đau, thật đó.”
Hạ Luật mím môi trừng mắt nhìn cô: “Làm sao có thể không đau?” Giọng điệu của anh có vẻ tức giận hiếm thấy..
Trường Tuế sững sờ trong giây lát.
“Bếp trưởng” Tiểu Trương và phụ bếp Game đang bận rộn ở bên cạnh cũng nhìn về phía này.
Hạ Luật mím môi, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Trường Tuế mỉm cười, giọng điệu mềm nhũn và nhìn anh với ánh mắt bao dung: “Không sao, em biết là anh lo lắng cho em, nhưng mà thật sự không có gì, chỉ rách một chút da thôi.”
Hạ Luật hỏi: “Chỗ em có thuốc không?”
Trường Tuế gật đầu.
Hai người từ trong bếp đi ra ngoài.
Trường Tuế tìm ra thuốc mỡ.
Hạ Luật bảo cô ngồi lên ghế, còn anh thì quỳ một chân xuống đất, dùng tăm bông chấm cao thuốc, sau đó cầm tay cô, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho cô.
Trường Tuế nhìn anh nửa quỳ trên mặt đất, một tay nắm lấy ngón tay cô, một tay để trước mặt, vẻ mặt chuyên chú, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho cô, trong lòng có chút cảm động.
Chưa cảm động được bao lâu.
Vết thương bỗng đau nhói.
Thuốc mỡ này có tác dụng chữa lành thần tốc, chỉ là tính kích ứng hơi mạnh.
Trường Tuế vô thức phát ra tiếng rên đau đớn, lại lập tức nhịn xuống, bởi vì mọi khi vào lúc này, nếu đổi lại là Tuệ Linh, cậu ta sẽ bắt đầu châm chọc khiêu khích cô ngay.
Nhưng Hạ Luật lại lập tức cúi đầu thổi khí thật nhẹ vào vết thương của cô, chân mày của anh cau chặt lại, khẩn trương hỏi cô: “Đau lắm hả?”
Trường Tuế nhìn anh không chớp mắt, trong lòng đột nhiên có chút ê ẩm.
Hạ Luật ngước mắt lên nhìn cô, dưới hàng lông mi đen nhánh là ánh mắt ngập tràn sự đau lòng: “Đau không?”
Trường Tuế bỗng cúi người xuống hôn lên gò má của anh, dịu dàng nói: “Hạ Luật, anh thật tốt.”
Hạ Luật giật mình sửng sốt.
Game đang chuẩn bị qua đây gọi hai người ra ăn cơm vừa vặn bắt gặp một màn này, cậu ta vừa bước lùi vừa nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục_” Cậu ta đi đến cửa mới kịp lấy lại phản ứng, lập tức nói thêm: “Chuyện là, hai người “bận” xong thì ra ăn cơm nhé.”
Hai tai của Hạ Luật đỏ bừng lên, anh vội vàng cúi đầu xuống, rũ mắt tiếp tục dùng tăm bông bôi thuốc lên vết thương của Trường Tuế.
…
Tuy rằng có cả Hạ Luật và Game đều vào bếp giúp đỡ, cũng bận rộn hơn một giờ đồng hồ mới nấu xong một bàn thức ăn lớn như vậy.
Có động vật ăn thịt khổng lồ như Trường Tuế ở đây nên thức ăn trên bàn lấy thịt làm chủ đạo.
Không ngờ sức ăn của Bạch Doanh cũng rất lớn, hơn nữa cô nàng cũng chỉ ăn thịt.
Trong lòng Tiểu Trương âm thầm tính toán lần sau phải mua bao nhiêu thịt trữ trong nhà mới đủ ăn.
Tiểu thụ yêu có đam mê bất tận đối với ti vi, ăn cơm cũng phải bưng bát vào phòng khách, tiếng cười khúc khích vang vọng từ phòng khách đến phòng ăn.
Bạch Doanh ăn xong cũng mặc kệ những người khác, lấy khăn ướt lau tay rồi bảo Tiểu Trương dẫn mình về phòng, cô ấy muốn ngủ.
Không hề có một chút thận trọng hay khách sáo của người làm khách.
Tiểu Trương vô thức nhìn Trường Tuế, mặc dù trong nhà có nhiều phòng nhưng lại không có nhiều giường, vì vậy nói: “Chị Bạch Doanh này, chị đến phòng em ngủ trước nhé.” Cô ấy nói xong liền muốn đặt đũa xuống để đứng dậy đưa Bạch Doanh về phòng.
Vì ngón trỏ đang bôi thuốc nên Trường Tuế chỉ có thể vểnh một ngón tay để cầm đũa, cô nói: “Để cô ấy ngủ trong phòng tôi đi.”
Tiểu Trương vô thức hỏi: “Vậy chị ngủ ở đâu?”
Trường Tuế không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi ngủ ở nhà của Hạ Luật.”
Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.
Hạ Luật bị sặc, mặt anh đỏ bừng, bưng ly nước lên uống mấy ngụm.
Trường Tuế nghiêng đầu sang nhìn anh: “Anh không đồng ý sao?”
Vành tai của Hạ Luật cũng đỏ bừng lên, ánh mắt anh không dám nhìn cô: “Không phải thế.”
Tiểu Trương cũng đỏ mặt: “Vậy em đưa chị Bạch Doanh đi nghỉ trước đây.” Sau đó liền dẫn Bạch Doanh đến phòng của Trường Tuế.
Trường Tuế tiếp tục vùi đầu ăn cơm, cô thu mười triệu tệ phí dịch vụ từ Game, chỉ cần Bạch Doanh không làm gì quá phận thì chuyện gì cô cũng có thể nhịn. Sau khi Bạch Doanh rời đi, cô sẽ chia cho Tiểu Trương một ít tiền.
Game lại không làm ra vẻ đúng lý hợp tình như Bạch Doanh, chờ mọi người đều ăn xong, cậu ta lập tức chủ động dọn dẹp bàn ăn, còn nhân tiện rửa chén bát.
Trường Tuế khá hài lòng với biểu hiện của cậu ta.
Tiểu thụ yêu ăn được một nửa liền ngủ gật trên ghế sô pha, trong ngực ôm gối ôm và ngủ một cách ngon lành, xem ra cậu ta cũng đã chịu không ít khổ ở Cục Quản lý Yêu quái.
Tiểu Trương là một người cẩn thận và chu đáo, cô ấy lấy chăn đắp lên người tiểu thụ yêu, đồng thời điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên hai độ.
Game làm xong việc trong bếp liền ra ngoài tìm Trường Tuế, tỏ vẻ có lời muốn nói riêng với cô.
Trường Tuế nói với Hạ Luật một tiếng rồi theo cậu ta đi qua một bên.
Không đợi Game nói chuyện, Trường Tuế liền nói luôn: “Có phải cậu muốn nhờ tôi giúp cậu đi cứu con báo yêu đó không?”
Game lập tức nói: “Không cần chị đích thân đi, chỉ cần chị đưa cho tôi hai lá bùa ẩn thân, tôi tự đi.”
Trường Tuế không hề do dự nói: “Không được.”
Game có chút kinh ngạc, cậu ta lập tức nói: “Không phải cho không, tôi trả tiền cho chị!”
Đôi mắt đen nhánh của Trường Tuế nhìn cậu ta: “Cậu cho rằng tôi là vì tiền sao?”
Game sững sờ, sau đó nói: “Tôi không có ý đó… cô ấy là người bạn thân nhất của tôi, chúng tôi đã quen biết mấy trăm năm, tôi không thể để cô ấy ở lại cái nơi quỷ quái đó được.”
Trường Tuế bình tĩnh nhìn cậu ta: “Tôi biết, cậu có thể cứu người, nhưng không phải là bây giờ. Chúng ta vừa mới cứu Bạch Doanh ra khỏi Cục Quản lý Yêu quái. Toàn bộ Cục Quản lý Yêu quái đang trong trạng thái cảnh giác cao độ. Hôm nay, nếu không nhờ có tiểu thụ yêu, chưa chắc chúng ta có thể thuận lợi ra khỏi Cục Quản lý Yêu quái.”
Game nói: “Tôi biết.”
Trường Tuế an ủi cậu ta: “Đợi chuyện này lắng xuống, chúng ta lại thương lượng chuyện giải cứu bạn của cậu.”
Game miễn cưỡng đồng ý.
Trường Tuế bảo cậu ta đi trông chừng Trương Thanh Đông.
“Dù sao anh ta cũng là con người, Cục Quản lý Yêu quái muốn đối phó với anh ta là chuyện quá dễ dàng. Cậu đi trông chừng Trương Thanh Đông, đừng để Cục Quản lý Yêu quái tiếp xúc trực tiếp với Trương Thanh Đông. Nếu như xảy ra xung đột chính diện thì cậu cứ gọi điện thoại cho đội trưởng Nghiêm, nhờ anh ta đến đàm phán với người của Cục Quản lý Yêu quái.”
Game gật đầu, sau đó nhìn Trường Tuế và nói: “Trường Tuế, tôi sẽ luôn ghi nhớ phần ân tình này của chị.”
Giao dịch của bọn họ chỉ dừng lại ở việc cứu Bạch Doanh ra khỏi Cục Quản lý Yêu quái. Đi đến một bước này, Trường Tuế đã có thể toàn thân lui ra, mà những việc cô làm bây giờ hoàn toàn là vì cô coi bọn họ là bạn bè.
Mặc dù trên miệng Trường Tuế lúc nào cũng nói rằng đây là việc làm ăn và tiền bạc, nhưng trong lòng cậu ta biết rằng cô đã coi mình là bạn bè.
Nếu không thì cô đã không lao tâm khổ tứ vì những chuyện không đâu mà giúp cậu ta giải quyết tốt hậu quả, thậm chí còn mạo hiểm thu nhận và giúp đỡ Bạch Doanh ở nơi này. Đó là bởi vì cô coi cậu ta là bạn, và cậu ta chỉ có thể báo đáp cô bằng cách đưa cho cô nhiều tiền hơn, đưa một cách cam tâm tình nguyện.
Game đi rồi, đi trông chừng Trương Thanh Đông.
Tâm trạng của Trường Tuế lại không hề nhẹ nhõm.
Tầng thứ năm ở dưới lòng đất của Cục Quản lý Yêu quái thực sự quá tà môn.
Đặc biệt là những chuyện mà bọn họ làm với yêu quái, rút hết yêu lực của yêu quái, thậm chí là trực tiếp giết Bạch Doanh để lấy yêu đan. Thậm chí Trường Tuế còn có thể cảm nhận được Cục Quản lý Yêu quái đồng ý đưa yêu đan cho hai chị em Ngọc Tiêu và Ngọc Phần một cách dễ dàng như vậy, bởi vì bọn họ có thể có được thứ càng quan trọng hơn, ví dụ như cái thai bán yêu ở trong bụng Bạch Doanh.
Bây giờ bọn họ đã cứu được Bạch Doanh ra ngoài, nhưng Trường Tuế lại không hề cảm thấy chuyện này đã kết thúc.
Cục Quản lý Yêu quái mang đến cho cô cảm giác không yên, cái loại lạnh lẽo âm trầm đó thậm chí vượt qua bất cứ ác quỷ nào.
Chắc chắn là Cục Quản lý Yêu quái đang thực hiện thí nghiệm nào đó không thể để người khác biết, và yêu quái chính là mẫu vật thí nghiệm.
Nghĩ đến đây, một manh mối chợt lóe lên trong đầu Trường Tuế, cô định đánh thức tiểu thụ yêu kia để hỏi, kết quả thấy nó đang nằm trong chăn ôm gối ngủ một cách ngon lành, khóe miệng còn hơi nhếch lên. Trường Tuế nghĩ đến chuyện nó đã phải chịu khổ trong Cục Quản lý Yêu quái liền không đành lòng, quyết định chờ nó tỉnh ngủ lại hỏi.
…
Tiểu Trương nói với Trường Tuế một tiếng rồi cũng về phòng ngủ trưa.
Lúc này chỉ còn lại hai người là Trường Tuế và Hạ Luật.
Trường Tuế cũng buồn ngủ rồi.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi ngủ trưa.”
Cô nói xong liền kéo Hạ Luật về nhà của anh.
Nghĩ đến việc Trường Tuế muốn ngủ ở nhà của mình, Hạ Luật không khỏi có chút xấu hổ, lại có chút không được tự nhiên: “Em ngồi ở đây trước, anh đi trải giường giúp em.”
Trường Tuế thực sự buồn ngủ không chịu nổi, liền nằm trên sô pha chờ anh.
Chờ Hạ Luật trải giường xong xuôi và ra ngoài, Trường Tuế đã ngủ quên trên ghế sô pha rồi.
Hạ Luật không gọi cô dậy, anh cẩn thận từng li từng tí bế cô ra khỏi ghế sô pha, cô rất nhẹ, gần như không có chút trọng lượng nào, anh bế cô lên mà không hề tốn sức.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đôi mắt khẽ hé ra một đường nhỏ, thấy là anh liền yên tâm nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, cọ đầu vào ngực anh, thoải mái làm ổ trong lòng anh và ngủ tiếp.
Hạ Luật bị nụ cười và động tác cọ đầu vào ngực mình của cô làm cho tan chảy.
Anh bế cô đến chiếc giường đã trải sẵn chăn gối, đặt cô nằm xuống gối, đắp chăn cho cô, làm xong mọi chuyện lại không nỡ bước đi, anh chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh giường và ngắm cô một cách tỉ mỉ. Da cô rất trắng, giống như sứ vậy, không có nhiệt độ, khuôn mặt lúc nào cũng không có chút máu, lúc mệt mỏi thì sắc mặt càng tái nhợt hơn, không hề có vẻ tinh thần sáng láng khi tỉnh táo, nhìn cô bây giờ yếu ớt và tái nhợt, rất cần người bảo vệ.
Anh dùng mu bàn tay khẽ chạm vào gò má cô, xúc cảm mát lạnh, ánh mắt anh có chút mờ mịt.
Nhưng anh căn bản không bảo vệ được cô. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như hôm nay, anh chỉ có thể lo lắng và chờ cô trên xe.
Chuyện mà anh có thể làm giúp cô thực sự quá ít.
Anh chậm rãi đứng dậy, đang chuẩn bị ra khỏi phòng thì tay anh bị kéo lại.
Không biết Trường Tuế mở mắt từ lúc nào, cô nắm lấy ngón tay anh: “Ngủ với em một lát được không?”
Hạ Luật ngây người.
Trường Tuế đã tự động dịch người vào bên trong để dành ra chỗ trống cho Hạ Luật, ánh mắt cô nhìn anh tha thiết mong chờ.
Hạ Luật do dự một lát, cuối cùng vẫn cởi giày nằm xuống bên cạnh cô.
Trường Tuế lập tức cọ tới, nhiệt tình nhào vào lòng anh, cánh tay quàng qua ôm chặt eo anh, mặt vùi vào ngực anh, nhắm hai mắt lại, vừa lòng thỏa ý lẩm bẩm: “Đi ngủ thôi.”
Hạ Luật cứng người một lúc lâu, cơ thể anh cứng đờ, để mặc Trường Tuế ôm mình mà không dám động đậy, tim đập thình thịch, những suy nghĩ tối tăm và không thoải mái trong khoảnh khắc vừa rồi không thể chống lại cái ôm tràn ngập ỷ lại của cô, cô lại ôm chặt anh lần nữa.
Hạ Luật rũ mắt nhìn Trường Tuế đang làm ổ trong lòng mình, vẻ mặt lạnh nhạt dần trở nên dịu dàng. Một lúc sau, anh mới từ từ thả lỏng cơ thể, cách một tấm chăn cẩn thận ôm lấy cô, cúi đầu hôn khẽ lên đ ỉnh đầu cô, chân mày của anh giãn ra rồi chậm rãi nhắm mắt lại.