Hạ Luật bước xuống xe thì liền đội mũ và đeo khẩu trang, Trường Tuế cũng ăn mặc hết sức bình thường.
Mặc dù trong cái thị trấn nhỏ này không có phóng viên, nhưng cũng phải để phòng những người đi đường.
Bọn họ đã thuê bốn phòng tại khách sạn.
Bàn Tử nói anh ta bị chứng ngủ ngáy nên chỉ có thể ngủ một mình một phòng.
Một phòng cho Trường Tuế, một cho Hạ Luật, và một cho Trương Thanh Đông.
Bàn Tử mỗi tay xách một cái vali đi nhanh về phía trước.
Hạ Luật cũng đang xách trên tay một cái vali.
Nhưng cái này là nặng nhất, trong đó chính là đồ nghề kiếm cơm của Trường Tuế.
Bàn Tử đã đặt cho Trường Tuế và Hạ Luật hai phòng tiêu chuẩn loại lớn nhất và tốt nhất, diện tích mỗi phòng hơn năm mươi mét và còn có cả ban công, hai phòng chỉ cách nhau bằng một bức tường, nếu đứng trên ban công vươn tay ra là có thể nắm được tay nhau.
Hạ Luật không vào phòng mình ngay mà xách vali vào phòng cho Trường Tuế trước.
Trường Tuế đi vào phòng mình và cởi mũ ra, dùng trâm gỗ đào kẹp cao tóc lên và ngồi xổm xuống sàn nhà mở vali, bên trong toàn là những đồ nghề của cô được xếp rất gọn gàng.
Sau khi Bàn Tử đã thu xếp đồ của mình xong, anh ta đi đến gõ cửa và bước vào phòng.
Khi anh ta nhìn thấy Trường Tuế cùng với chiếc vali này đã cảm thấy kinh ngạc.
“Cô cần giúp gì không?”
Trường Tuế đang vùi đầu vào vali và lục tìm thứ gì đó: “Không cần đâu.”
Bàn Tử nói ngay: “Vậy thì tôi về phòng trước, cần việc gì thì gọi tôi nhé.”
Trường Tuế vẫn đang vùi đầu tìm thứ gì đó nên chỉ gật đầu.
Bàn Tử nói xong liền rời đi, vừa bước đến cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy lúc cô ôm Tiểu Trương giả kia trong nhà họ, có phải cô đã dán thứ gì đó lên người cô ấy không vậy?”
Nghe vậy Trường Tuế mới ngẩng đầu lên: “Anh nhìn thấy à?”
Bàn Tử lập tức kích động nói: “Tôi thấy cái đó có tay có chân giống như một người tí hon vậy, tôi còn tưởng là mình bị hoa mắt nữa chứ, bỗng chốc đã chui tọt xuống dưới, thì ra là tôi không nhìn nhầm đúng không?”
Trường Tuế nói: “Đúng là anh đã không nhìn nhầm, đó là người giấy tôi bỏ vào đó.”
Bàn Tử đi vào toilet trong phòng của Trường Tuế.
Hạ Luật nhìn thấy Trường Tuế lấy từ trong vali ra hai chiếc lư hương màu đen nhỏ nhưng có vẻ rất nặng.
“Hạ Luật, giúp em chuyển tivi sang vị trí khác.”
Hạ Luật bước tới, rút phích cắm điện tivi rồi hỏi: “Đặt ở chỗ nào?”
Trường Tuế nói: “Góc tường nào cũng được, miễn sao để kệ tivi trống cho em là được.”
Hạ Luật chuyển tivi đến góc tường phía trong góc.
Trường Tuế đặt chiếc lư hương màu đen và một xấp bùa giấy lên đó, cả một tháng qua cô ấy ở trong phòng luyện chế thuốc, đã sai khiến Hạ Luật quen tay rồi, bây giờ xem như là thuần thục.
Hơn nữa, Hạ Luật bây giờ có thể coi là một người học việc đủ tư cách, ví như bây giờ anh ta cắt giấy bùa rất chuẩn, kích thước giống hệt nhau, động tác dứt khoát và nhanh nhẹn.
Khi Bàn Tử bước ra khỏi toilet, anh ta nhìn thấy Trường Tuế vẫn còn ngồi đó lục lọi những đồ kia của cô ấy, còn Hạ Luật thì đứng bên cạnh tủ tivi dùng dao cắt giấy rọc từng mảnh giấy nhỏ màu vàng, xem ra bộ dáng rất nghiêm túc và chăm chú.
Bàn Tử cảm thấy hình ảnh này hài hòa khác thường nên cũng không quấy rầy hai người họ, liền lặng lẽ mở cửa rời đi.
Trước đây anh ta còn sợ là Hạ Luật biết những việc làm như vậy của Trường Tuế thì sẽ không chấp nhận, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Hạ Luật thì xem ra anh ta đã lo lắng thừa thãi rồi.
……
Lúc Trương Thanh Đông quay trở về thì cũng đã gần khuya.
Anh chàng Bàn Tử có tấm lòng đại bát cũng đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trường Tuế nghĩ rằng, trong những ngày này cô ấy có thể sẽ cần dùng đến xe, vì vậy cô ấy đã yêu cầu Trương Tiểu Lông ở lại khách sạn này.
“Tôi có tìm thấy một vài sợi tóc dưới gầm giường, nhưng tôi không biết có đúng là tóc của Tiểu Mạn hay không. Tôi cũng đã lấy thêm một vài bộ quần áo của cô ấy, cô xem thử có dùng được không?”
Trương Thanh Đông rất cẩn thận, mấy sợi tóc anh ta nhặt được đều được bỏ vào trong một túi zip trong suốt niêm phong lại.
Cả ngày hôm nay hầu như anh ta phải ngồi suốt ở trên xe, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, hai mắt đầy tơ máu, nhưng trong mắt chứa đầy tia sáng hy vọng, hi vọng mình có thể giúp được cô ấy.
Trường Tuế mơ hồ biết được vì sao Bạch Doanh lại thích anh ta.
Những thứ cần đã có đầy đủ, Trường Tuế cũng không muốn kéo dài thời gian, pháp đàn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một nén nhang được đốt lên và cắ m vào lư hương.
Ngày tháng năm sinh của Tiểu Trương đã được viết lên trên lá bùa, và lá bùa được giữ giữa hai đầu ngón tay của Trường Tuế, chỉ với một cái lắc tay nhẹ, là bùa đã bốc cháy.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Đông nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta vô cùng kinh ngạc nhìn Trường Tuế bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Hạ Luật phản chiếu ánh lửa khiến đôi mắt ấy càng trở nên xinh đẹp rực rỡ hơn.
Lá bùa vàng bốc cháy được thả vào trong lư hương.
Mấy sợi tóc cuộn tròn trên đầu ngón tay rồi được ném vào trong chiếc lư hương đang bốc cháy.
Mùi khét bắt đầu phát tán ra xung quanh.
Trường Tuế khẽ nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm niệm chú.
Hạ Luật nhìn khói từ trong lư hương bốc lên. Mặc dù lúc này trong phòng không có chút gió nào nhưng làn khói không bay thẳng lên trên mà lắc lư qua lại, nhưng chỉ lắc lư một lúc rồi những làn khói lại tiếp tục bay vút lên phía trên.
Ngay lúc đó, Trường Tuế nhíu mày, cô mở mắt ra, đáy mắt cô như vực sâu tăm tối.
“Sao vậy?” Hạ Luật hỏi khi thấy cô ấy nhíu mày lại.
“Không có tác dụng.”
Trường Tuế nhíu mày nói.
“Có phải là không phải tóc của cô ấy không?” Trương Thanh Đông thận trọng hỏi: “Những sợi tóc này cũng có thể là của thím ba của tôi, nếu vậy hãy thử sang quần áo xem thế nào?”
Trường Tuế vẫn lắc đầu: “Cũng không có tác dụng.”
Thi thuật giả dường như đã chuẩn bị rất kỹ càng, trận pháp phong ấn hồn phách của Tiểu Trương có bố trí cấm chế nên không thể chỉ dựa vào những sợi tóc mà tìm ra được vị trí của cô ấy.
“Hồn phách của Tiểu Trương đã bị trận pháp vây khốn, hơn nữa còn bị hạ thêm cấm chế nữa, quần áo và tóc không thể nào giúp tìm ra được cô ấy được. Hiện tại muốn tìm được hồn phách của Tiểu Trương, chỉ có thể dùng máu làm vật dẫn.” Trường Tuế nói: “Vì vậy bây giờ chúng ta phải tìm cách lấy được một giọt máu của Tiểu Trương.”
Lấy tóc, lấy quần áo của cô ấy thì quá dễ dàng, nhưng để lấy được máu thì không hề đơn giản chút nào.
Trương Thanh Đông cảm thấy vô cùng khó khăn.
Trường Tuế rất bình tĩnh, dường như cô đã đoán trước được việc này, đột nhiên hỏi: “Anh rể, anh đã hỏi mẹ của Tiểu Trương về người phụ nữ đó chưa?”
Trương Thanh Đông vội vàng nói: “Suýt chút nữa thì quên mất, anh có hỏi thì thím ba nói, cô gái đó là sư phụ do gia đình bên đó mời đến, cô ta đến đó để kiểm chứng lại ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Mạn, chính cô ta đã nói bát tự của Tiểu Man giống với cô con gái đã mất của nhà giàu kia.”
“Thím ba nói nhìn cô ta còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu tuổi, dáng người cao ráo, nhìn giống như diễn viên. À, đúng rồi, thím ba còn nói cô gái đó còn có một nốt ruồi mỹ nhân giữa hai lông mày.”
Ánh mắt Trường Tuế lập tức ngưng tụ, trong lòng đã đoán được đại khái người kia là ai.
Trương Thanh Đông nói: “Đó là tất cả những gì mà thím ba đã nói với tôi.”
Trường Tuế gật đầu nói: “Anh rể hôm nay vất vả rồi, anh về nghỉ ngơi trước đi.”
Trương Thanh Đông lúc này không thể chịu đựng hơn được nữa, đêm qua anh ta đã không ngủ được ngon giấc, hôm nay lại phải đi từ sáng sớm tinh mơ, anh ta ở trên xe gần như cả ngày, mắt bây giờ đã sưng đỏ lên.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy có chút lo lắng: “Hay là bây giờ chúng ta thử nghĩ cách làm thế nào để có thể lấy được máu của Tiểu Mạn cái đã.”
Trường Tuế nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách, anh cứ về phòng ngủ trước đi, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.”
Nghe cô ấy nói vậy, Trương Thanh Đông cảm thấy như được uống thuốc an thần.
Trường Tuế tuy còn trẻ, nhưng cô ấy có khả năng làm yên lòng người khác, chỉ cần cô ấy không bị loạn lên thì mọi người cũng đều thấy an tâm theo, vừa nãy anh ta còn rất hoang mang lo sợ, nhưng sau khi nghe Trường Tuế nói cô ấy có thể nghĩ được cách nên cũng thấy yên tâm hơn nhiều và bình tĩnh nói: “Vậy thì tôi đi ngủ trước nhé.” Anh ta liếc mắt nhìn Hạ Luật: “Hai người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.” Sau đó anh ta rời đi.
Ngay khi Trương Thanh Đông vừa rời đi, sắc mặt Trường Tuế bỗng nhiên trầm xuống, cô ngồi trên giường, trên mặt hiện ra vài phần ngưng trọng.
Nếu muốn lấy máu của Tiểu Trương thì không phải là việc khó, cái khó ở đây là sợ đả thảo kinh xà.
Sợ rằng con rắn đang ẩn nấp phía sau kia.
Chính là hai chị em Ngọc Tiêu Ngọc Phần âm hồn bất tán kia.
Lần trước cô đã nhìn thấy Ngọc Tiêu ở tầng hầm thứ năm của Cục Quản lý Yêu quái, những đặc điểm mà Trương Thanh Đông miêu tả rất giống với cô ta, đặc biết là nốt ruồi mỹ nhân ở giữa hai lông mày.
Ngọc Tiêu từ thành phố Bắc chạy đến thị trấn nhỏ này, lại vừa lúc tìm được Tiểu Trương làm người thay thế.
Đó có phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là có chủ ý?
Sắc mặt Trường Tuế có chút thay đổi, cô ấy đột ngột đứng dậy tìm điện thoại di động và gọi cho Game.
Điện thoại đã được kết nối một cách nhanh chóng.
Trường Tuế lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó trong điện thoại cô đã dặn dò Game hai ngày nay cần phải hết sức cẩn thận.
Game hỏi về tình hình hiện tại ở bên đó, nói rằng Trương Thanh Đông cũng có gọi điện cho cậu ta nhưng anh ấy cũng nói không rõ ràng.
Trường Tuế đã kể lại đơn giản một số chuyện cho cậu ta nghe, sau đó đã nói ra một số nghi ngờ của mình để cậu ta có thể nâng cao cảnh giác.
Game nói rằng cậu ta đã biết, cũng nhắc Trường Tuế phải cẩn thận hơn.
Sau khi tắt máy, Trường Tuế quay người lại, ôm chầm lấy Hạ Luật.
Hạ Luật ngẩn người, ôm lấy cô ấy, đưa tay vuốt v e mái tóc trên đỉnh đầu, ánh mắt anh vừa lo lắng buồn bã.
Đây là lần đầu tiên Hạ Luật nhìn thấy cô ấy như vậy.
Suốt ngày hôm nay anh cũng không nói gì nhiều, bởi vì cho dù anh có nói gì đi nữa cũng không thể nào giúp được cô ấy, vì vậy anh chỉ có thể âm thầm ở bên cô và ôm cô ấy khi cô ấy cần.
Có quá nhiều chuyện anh không thể làm giúp cô.
“Thật may là có anh ở cạnh em.” Trường Tuế vùi đầu vào cánh tay anh và cọ đầu lên xuống, hai cánh tay ôm chặt lấy vòng eo gầy và rắn chắc của anh ta, hít thật sâu một chút cái mùi trên cơ thể của anh, có cảm giác đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn một chút.
Chỉ có trước mặt Hạ Luật, cô ấy mới có thể thoải mái thể hiện sự yếu ớt và áp lực của bản thân mình. May mắn thay, lần này anh đã đi cùng cô đến đây, anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần để cô ấy ôm như thế này, đã khiến cho cô lấy lại được tinh thần.
“Thật may là có anh ở đây với em.”
Những lời này đã kéo Hạ Luật ra khỏi tâm trạng sa sút.
Đôi mắt Hạ Luật dịu dàng phát ra ánh sáng, anh vòng tay ôm chặt lấy cô ấy, rồi hôn lên mái tóc cô: “Anh sẽ mãi mãi luôn ở bên cạnh em.”