Lúc này trời đã tối hẳn.
Trong thang máy, vẻ mặt cuả Chu Bân trở nên nghiêm nghị: “Nếu như thật sự là có chuyện gì đó…. Vậy thì nó có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của gia đình chúng tôi không?”
Chẳng phải trước đây bà cụ Tần cũng ra đi như vậy sao?
Trường Tuế nói một cách thật lòng: “Bây giờ còn rất khó nói.”
Sắc mặt của Chu Bân càng trở nên nặng nề hơn: “Chỉ cần cô có thể giúp tôi giải quyết, tiền bạc như thế nào chúng ta đều có thể thương lượng, quan trọng nhất là người nhà của tôi không xảy ra chuyện gì.”
Sự tin tưởng của anh ta đối với Trường Tuế bắt nguồn từ Tần Diệu Văn.
Mặc dù anh ta và Tần Diệu Văn chênh nhau mười mấy tuổi, nhưng bọn họ không chỉ là đối tác vàng trong công việc mà còn là bạn bè trong nhiều năm. Gia đình của anh ta xảy ra chuyện như thế này, Tần Diệu Văn cũng không giấu gì anh ta, mà đem hết chuyện xảy ra trước đây trong gia đình mình kể cho anh ta nghe.
Con người của Tần Diệu Văn như thế nào, anh ta cũng hiểu rất rõ, là người có trí thức cao, cũng là người theo đuổi chủ nghĩa duy vật một cách kiên định.
Sau khi trải qua tất cả những chuyện này, ông ấy còn vào chùa sống một thời gian, nếu không phải quá thích ăn thịt, có khi ông ấy đã muốn theo Phật giống như bà Tần tin theo Phật.
Thời gian này nói chuyện phiếm với Tần Diệu Văn, trong cách nói chuyện của ông ấy đều có “Phật” tính, giống như đã ngộ ra được hồng trần, anh ta còn giễu cợt Tần Diệu Văn, ai ngờ chuyện trong gia đình anh ta lại xảy ra sớm như vậy.
Sau khi nghe Tần Diệu Văn kể chi tiết về những chuyện xảy ra trong ngôi nhà đó, anh ta cũng không thể không tin nổi trên đời này thực sự có quỷ thần tồn tại.
Đặc biệt là hôm nay khi anh ta tận mắt chứng kiến, lúc đó anh ta gần như sợ chết khiếp.
Sau khi xảy ra sự việc vào buổi chiều, Chu Bân cũng không dám ở lại trong nhà nữa, anh ta thu dọn một vài bộ quần áo đơn giản rồi đưa cả gia đình đến ở khách sạn.
Diệp Lộ ban đầu có lịch tham dự một sự kiện vào buổi tối, nhưng sau khi nhận điện thoại của anh ta, cô ấy cũng hoảng sợ, lập tức hủy bỏ kế hoạch tham dự sự kiện rồi vội vàng trở về với con gái.
Trường Tuế nhìn sắc mặt của nhà sản xuất Chu thật sự trông rất khó coi, cô liền an ủi: “Nhà sản xuất Chu, anh cũng đừng quá lo lắng, theo như mô tả của anh, cho dù thật sự là có ma, thì con ma đó cũng không có ý muốn hại người.”
Chu Bân nhìn cô, nghe cô nói một cách nhẹ nhàng và bình tĩnh như vậy, khiến trong lòng anh ấy cũng được trấn an rất nhiều.
Hai con ác quỷ trong nhà của đạo diễn Tần có bản lĩnh như vậy mà cô còn đối phó được, vậy thì con quỷ trong nhà mình chắc cũng không vấn đề gì đúng không?
Trường Tuế nói tiếp: “Vì nhiều lý do khác nhau, sau khi chết đi một số linh hồn sẽ rơi vào trạng thái vô minh, không nhớ rõ những việc lúc còn sống, cũng không biết mình đã chết đi, họ tiếp cận với con người, và đi theo con người về nhà một cách vô ý thức, nhưng cũng không có ý muốn hại người, chỉ là âm khí của hồn ma đó quá nặng, nếu tồn tại trong không gian một thời gian lâu, âm khí quá nặng, với người trưởng thành thì dương khí nặng hơn sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng với người già và trẻ em cũng như người có thể trạng yếu sẽ sinh nhiều bệnh.”
Chu Bân nghe cô ấy nói điều này, lại giật mình nói: “Thảo nào hai tháng nay Mạt Mạt cứ bệnh liên tục, bệnh phong thấp của bà nội con bé cũng trở nên nghiêm trọng hơn.”
Đang nói, cửa thang máy mở ra cùng với một âm thành “ting” vang lên.
Cảnh tượng lúc chiều khiến cho Chu Bân thực sự sợ hãi, giờ phút này anh giống như một con chim sợ cành cong, ngay cả tiếng thang máy quen thuộc mà anh thường nghe cũng khiến cho anh kinh hồn khiếp đảm.
….
Chu Bân đặt một phòng hạng Deluxe trong khách sạn, anh ta sợ kinh động đến người già nên đưa bà nội của Mạt Mạt về nhà của bà ấy trước.
Diệp Lộ ra mở cửa.
Vốn dĩ cô ấy có lịch tham dự một sự kiện vào buổi tối, nhưng khi Chu Bân gọi điện thoại đến, cô lập tức hủy bỏ tham dự sự kiện, nhanh chóng trở về nhà.
Lớp trang điểm tinh xảo trên gương mặt của cô vẫn chưa được tẩy đi, đường nét trên gương mặt thanh tú, xinh đẹp, nhưng vóc dáng có phần mập mạp. Đặc biệt, đối với các sao nữ mà nói, sau khi cô ấy sinh con, thì không khống chế được cơn thèm ăn của mình, cân nặng khó kiểm soát, rất khó để giảm cân.
Diệp Lộ nhìn Trường Tuế một lúc, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Đây là?”
“Đây là Tiểu Khương, những chuyện xảy ra trong nhà của đạo diễn Tần trước đây, đều do cô ấy giải quyết.” Chu Bân vừa nói, vừa dẫn Trường Tuế vào trong nhà: “Tiểu Khương, đây là vợ tôi, Diệp Lộ.”
Trường Tuế lễ phép gật đầu chào cô ấy.
Diệp Lộ càng tỏ ra ngạc nhiên hơn, nhưng cũng không quên phép lịch sự, miễn cưỡng nở một nụ cười với cô ấy.
Khi Trường Tuế đi vào, Mạt Mạt, con gái của Chu Bân đang ngồi trong phòng khách chơi trò chơi xếp hình.
Cô bé có mái tóc dài đen mượt, đang mặc chiếc váy công chúa màu trắng, cô bé quỳ trên mặt đất, chăm chú ghép mô hình một cách nghiêm túc.
Trường Tuế lập tức bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé.
Mạt Mạt ngẩng đầu lên, gương mặt cô bé giống Diệp Lộ như đúc, cô bé chỉ mới sáu tuổi nhưng trông rất xinh đẹp, giống như một đóa hoa nhài tươi tắn và thuần khiết.
Nhưng trong mắt của Trường Tuế, cô có thể nhìn thấy được trên người cô bé có một sợi tơ màu xám đang quấn quanh người của cô bé.
Cô bé mở to đôi mắt trong veo và ngây thơ nhìn Trường Tuế một cách tò mò: “Chị ơi, chị là ai vậy?”
Trường Tuế cong đôi mắt của mình: “Chị là chị gái của Tiểu Vũ, chị đến đón Tiểu Vũ về nhà.”