Trường Tuế trả lời: “Đương nhiên là có rồi.”
Hoắc Vân Khai lập tức cảm thấy toàn thân nổi đầy đầy da gà, đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn may mắn.
“Khụ khụ, vậy thì, em gái Khương Khương à, có phải sau khi cô trừ khử được nữ quỷ này thì thân thể tôi cũng sẽ khôi phục lại như cũ không?”
Trường Tuế nói: “Mấy chức năng trong cơ thể anh sẽ tạm thời trở lại bình thường, nhưng anh phải kiêng quan hệ tình dục trong ba tháng, trong ba tháng đó nếu anh phạm vào việc đó, rất có thể sau này anh sẽ không thể dùng được nữa.”
Phải kiêng quan hệ tình dục ba tháng …..
Nếu không sau này sẽ không làm được nữa …..
Hoắc Vân Khai nghe xong như bị sét đánh, cảm giác trước mặt mình chỉ toàn là một màn đen u tối.
“Ba tháng có hơi dài quá không?”
Trường Tuế quay đầu lại nhìn anh ta và hỏi: “Anh muốn không làm chuyện đó trong ba tháng, hay là muốn không làm chuyện đó suốt quãng đời còn lại?”
Hoắc Vân Khai: “…….”
Một lát sau, Hoắc Vân Khai mới nhận ra mình vừa nói cái gì, lập tức cảm thấy có chút hổ thẹn.
Anh ta đứng bên cạnh cũng không giúp được gì nên hỏi Trường Tuế là có muốn uống nước gì đó không?
Trường Tuế nói muốn uống nước trái cây, anh ta hào hứng đi ngay xuống lầu làm nước ép trái cây cho cô ấy.
Trường Tuế sau khi bố trí xong tất cả mấy lá bùa liền đóng cửa phòng ngủ lại và bước ra ngoài.
Đúng lúc đó Hoắc Vân Khai cũng đang bưng ly nước trái cây đi lên lầu, Trường Tuế nhận lấy ly nước trái cây từ tay anh ta rồi nói: “Bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm cái đã.”
“Trên đó đã chuẩn bị xong hết rồi sao?” Hoắc Vân Khai vừa hỏi vừa cùng cô ấy đi xuống lầu.
“Đã xong hết rồi.” Trường Tuế trả lời: “Ăn cơm xong thì chúng ta quay lại.”
…….
Tối nay Hoắc Vân Khai có uống rượu nên không thể lái xe được, vì vậy anh ta đã gọi taxi đưa Trường Tuế đi ra ngoài ăn tối.
Khi ngồi xuống Hoắc Vân Khai còn hiếm khi tỏ ra lịch sự kéo ghế mời Trường Tuế ngồi xuống.
Trưa nay, Trường Tuế ở cùng với đoàn làm phim nên cũng không ăn được nhiều, vừa cầm thực đơn lên cô gọi liền bảy món rất nhanh rồi nói: “Tôi đang đói nên sẽ ăn rất nhiều.”
Hoắc Vân Khai lại gọi thêm vài món nữa rồi sảng khoái nói: “Cô không cần phải khách sáo, cô cứ tùy ý gọi món đi.”
Ngay khi vừa nói xong, bỗng nghe thấy một giọng nói khác vang lên:
“Vân Khai! Ai dà, đây không phải là trùng hợp sao? Không phải, hai người đã bị bọn tôi bắt được rồi, đây chính là cô em gái nhỏ mà anh nói đây hả?”
Hoắc Vân Khai vừa nhìn thấy bọn họ thì trong lòng cảm thấy mình thật xui xẻo, mấy người bạn đó lúc nãy đã cùng anh ta uống rượu trong quán bar, bây giờ đi ăn tối lại đụng phải bọn họ ở đây.
Cả bốn năm người đàn ông đều nhìn chằm chằm về phía Trường Tuế.
Trong đó có cả Diêu Việt.
Khoảnh khắc khi Diêu Việt nhìn thấy người đang ngồi cùng bàn ăn tối với Hoắc Vân Khai chính là Trường Tuế, trong ngực anh ta liền cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Làm sao lại có thể là cô ấy!
Cô ấy chính là người mà Hoắc Vân Khai đã nói chuyện qua điện thoại bằng giọng điệu nhẹ nhàng đó sao?
Trường Tuế bị một đám người vây xem nhưng cũng không tỏ ra ngại ngùng, vẫn bình tĩnh mặc cho bọn họ nhìn mình. Trong mấy người kia có một người ngoại hình nổi bật nhất, cô nhìn thấy có vẻ quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra được là mình đã nhìn thấy anh ta ở đâu rồi.
Có người còn trêu chọc: “Vân Khai, được đấy, cậu đã ăn quá nhiều hải sản rồi, bây giờ muốn đổi vị hay sao hả?”Sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào Trường Tuế và hỏi: “Này em gái, em đã trưởng thành chưa thế?”
Giọng nói vẻ trêu chọc, ánh mắt cũng không hề có ý tốt.
Trường Tuế khẽ nhíu mày và lạnh lùng nhìn lại.
Người đàn ông trẻ tuổi đó không hiểu sao chợt thấy sống lưng ớn lạnh, nửa câu nói sau bị mắc nghẹn lại bên trong cổ họng phải cứng rắn nuốt trở về.
“Mấy người đừng làm náo loạn nữa, thật không phải như mấy người nghĩ đâu mà. Đây thực sự là em gái nhỏ của tôi thôi, cô ấy da mặt mỏng, mấy người đừng có trêu chọc nữa được không?” Hoắc Vân Khai cũng trở nên hoảng hốt, mặt cũng đỏ lên, sợ Trường Tuế sẽ đem toàn bộ những chuyện của mình nói ra.
Bộ dạng mặt đỏ hoảng loạn này khi vào trong mắt Diêu Việt lại trở thành một loại ý tứ khác.
“Đủ rồi, đi thôi.” Diêu Việt thôi không nhìn chằm chằm vào Trường Tuế nữa, đồng thời cũng không để ý tới ánh mắt cảm kích của Hoắc Vân Khai, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
“Không ăn cơm thật sao?”
“Không làm phiền hai người nữa, bọn tôi đi kiếm chỗ khác ăn đây.”
Một đám người lại ầm ầm ĩ ĩ hi hi ha ha rời đi.
Trong suốt thời gian đó Trường Tuế ngồi im lặng không nói câu nào.
Hoắc Vân Khai nhìn thấy bọn họ đã rời đi liền thở phào nhẹ nhõm: “Cô đừng để ý nhé, mấy người đó đều là bạn của tôi. Cũng may vừa rồi cô không nói ra chuyện của tôi, nếu không trước mặt bọn họ tôi sẽ không thể nào ngóc đầu lên được.”
Trường Tuế nói: “Tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình, việc gì không nên nói sẽ không bao giờ nói ra. Dù sao thì anh vẫn chưa trả tiền cho tôi mà.”
Hoắc Vân Khai bị câu nói cuối cùng của cô làm cho bật cười.
Đúng lúc Diêu Việt đi ra ngoài và quay đầu nhìn lại, qua cửa kính trong suốt thấy Hoắc Vân Khai đang cười tươi như hoa.
Cảm giác ngột ngạt khó chịu lại ập tới khiến anh ta phải phiền não nhíu mày.
“Khẩu vị của Vân Khai thay đổi quá lớn rồi, chẳng phải là trước đây anh ta đều thích mấy em ngực lớn chân dài đó sao, thế nhưng bây giờ lại chuyển qua em gái học sinh là thế nào?”
“Nhưng mà nhìn cô ấy thực sự là rất đẹp, rõ ràng là đẹp tự nhiên chứ chưa hề đụng dao kéo.”
“Vừa nãy nhìn bộ dạng lo lắng của Vân Khai kìa, mặt thì đỏ bừng lên, có phải anh ta nghiêm túc rồi không?”
“Tôi đi trước đây.” Diêu Việt đột nhiên lạnh lùng nói, càng nghe thì anh ta càng phiền não hơn.
“Hả? Sao anh lại đi? Không phải anh đã nói là cùng đi ăn tối với bọn tôi mà?” Mấy người bạn ngạc nhiên hỏi.
“Không muốn ăn nữa.” Diêu Việt nói xong liền rời đi.
Cứ hết lần này đến lần khác anh ta nghĩ về Trường Tuế, rồi lại suy nghĩ lung tung, cuối cùng lại nhìn thấy cô ấy đi cùng với người bạn thân nhất của anh ta.
Vừa rồi cô ấy đã cũng có nhìn anh ta, rõ ràng cô hoàn toàn không nhận ra anh.
Cho nên từ đầu đến cuối đều là anh ta tự mình đa tình.
Diêu Việt trong người cảm thấy vô cùng khó chịu và bực bội.
Khó chịu đến mức cảm thấy thế giới này quá vô vị, quá nhàm chán.
…………