Cô Tiêu nói: “Cũng được! Hiệu gì thế?”
Trường Tuế nói: “Cũng là loại thuốc gia truyền, đảm bảo sử dụng rất hiệu quả.” Cô ấy hơi nhếch miệng nói: “Nhưng loại thuốc này có giá hơi cao.”
Ngay lúc này cô Lâm quay đầu lại nói chen vào, ánh mắt hiện lên sự nghi ngại: “Sao cô lại bán đủ thứ thế? Cô không phải là kẻ lừa đảo đó chứ?”
Trường Tuế liền trực tiếp dừng bút, rút tay lại với nét mặt lạnh lùng: “Nếu đã nghĩ như vậy, thì cô Lâm cũng không cần đến bùa giảm béo của tôi nữa đâu.”
Cô ấy tỏ ra vô cùng tức giận, cô ấy đi trừ ma diệt quỷ, chi phí mấy trăm ngàn hay mấy triệu, thái độ của mọi người với cô ấy đều vô cùng khách khí.
Cô Lâm lập tức sững sờ: “Ý cô là sao?”
“Tôi là vì nể mặt chị Diệp Lộ mới nhận lời giúp hai người, nếu đổi lại là người khác thì tôi còn sẽ tính giá khác. Tôi thấy cô Lâm không hề tin tưởng tôi, một khi đã như vậy thì cũng không cần phải lãng phí tiền bạc nữa. Cô mặc áo vào lại đi, lá bùa vẫn chưa vẽ xong nên hoàn toàn có thể dùng nước rửa sạch.” Trường Tuế nói xong, một tay cầm bút, một tay cầm đĩa, quay sang nói: “Cô Tiêu có muốn làm không?”
Vẻ mặt của cô Tiêu đột nhiên có chút xấu hổ: “Tiểu Khương à, Lâm Vân cũng không cố ý …”
Cô Lâm giống như bị oan thấu trời xanh, cao giọng nói: “Cô nói vậy là có ý gì? Tôi lặn lội từ xa đến đây, chẳng lẽ cô muốn tôi ra về tay không hay sao chứ?”
Trường Tuế lạnh lùng nói: “Cô không cần phải lo, toàn bộ tiền vé máy bay của cô Lâm tới đây tôi sẽ đưa hết cho chị Diệp Lộ, nhờ cô ấy trả lại cho cô.”
Cô Lâm dường như còn muốn nói thêm, nhưng cô Tiêu liền nói: “Được rồi, Lâm Vân à, cô về phòng trước đợi tôi đi.”
“Chị Tiêu Cát!” Cô Lâm tức giận.
“Cô cứ về phòng trước đi.” Cô Tiêu cũng có vẻ hơi khó chịu.
Dường như cô Lâm cũng có vẻ hơi sợ cô ấy, nghe vậy, khuôn mặt đen sì mặc quần áo vào, trước khi rời đi còn hung dữ trừng mắt nhìn Trường Tuế, đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Cô Tiêu cười với Trường Tuế nói: “Cô đừng để ý nhé, tính cô ấy là vậy đấy, không biết cách nói chuyện gì cả.”
Trường Tuế mỉm cười.
Cô Lâm kia không phải là không biết cách nói chuyện, chỉ là cô ta trông mặt mà bắt hình dong, không để cô vào mắt, thế nhưng có vẻ là cô ta rất tôn trọng cô Tiêu này.
Trường Tuế hỏi: “Cô Tiêu vẫn muốn làm hay sao?”
Tiêu Cát nói: “Diệp Lộ là chị em tốt với tôi, nếu cô đã gọi Diệp Lộ một tiếng chị thì cũng không cần phải xa lạ với tôi quá như thế, cứ gọi tôi là chị cũng được. Tôi tên là Tiêu Cát, Cát trong chữ cát tường, cô cứ giống như Diệp Lộ, gọi tôi là chị Cát là được rồi.”
“Được, chị Cát!” Trường Tuế mỉm cười, tỏ ra vâng lời, sau đó cô nhìn Tiêu Cát bằng đôi mắt đen nhánh và nói: “Chị Cát không phải đến đây chỉ vì lá bùa giảm béo phải không?”
Tiêu Cát sững người: “Điều này mà cô cũng nhìn ra được à?”
Trường Tuế nói: “Chị Cát có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”
Tiêu Cát gượng cười nói: “Nếu cô có thể nhìn ra được rồi thì tôi cũng không vòng vo nữa.” Cô ấy nói xong, đi tới và ngồi xuống ghế sô pha: “Diệp Lộ đã nói hết với tôi về chuyện của Mạt Mạt, tôi biết bản lĩnh của cô cho nên hôm nay tôi đến đây, cũng là vì chuyện này.”
Trường Tuế nhìn cô ấy và ra hiệu cho cô ấy cứ tiếp tục nói.
Trường Tuế nhìn cô ấy và ra hiệu cho cô ấy cứ tiếp tục nói.
Tiêu Cát với vẻ mặt buồn bã nói: “Chuyện là như thế này, bố chồng tôi đã qua đời vào tháng ba năm nay, nhưng gần đây tôi thường nằm mơ thấy ông ấy. Trong giấc mơ ông ấy có nói chuyện gì đó với tôi, nhưng sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì không còn nhớ được gì nữa, có cố gắng mấy cũng không thể nhớ ra được, nhưng tối nào nằm ngủ tôi cũng đều mơ thấy. Hai vợ chồng tôi cũng đã cố gắng tìm người về quê xem mồ mả và nhờ người làm lễ đốt giấy tiền vàng mã, nhưng đều vô dụng, thế nên tôi muốn hỏi đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Liệu có phải trong nhà sắp xảy ra chuyện gì đó, bố chồng tôi biết trước nên đã về báo mộng cho tôi? Nhưng cũng thật lạ, sao ông ấy không báo mộng cho chồng tôi mà lại báo mộng cho tôi chứ?”
Trường Tuế nói: “Đó là vì dương khí của chồng cô quá mạnh, ông ấy không thể vào trong giấc mơ được nên mới báo mộng cho cô.”
Tiêu Cát nói: “Vậy thì chuyện mà ông ấy muốn báo mộng cho tôi là chuyện gì?”
Trường Tuế nói: “Chuyện đó phải hỏi ông ấy thì mới biết được.”
Tiêu Cát vội vàng hỏi: “Vậy làm thế nào để hỏi được ông ấy?”
Trường Tuế nói: “Chiêu hồn.”
Tiêu Cát nói: “Vậy phải làm thế nào và làm ở đâu?”
Đúng lúc này, điện thoại của Trường Tuế bỗng vang lên.
“Cô đợi một lát nhé.” Trường Tuế đứng dậy đi nghe điện thoại, cô liếc nhìn tên người gọi hiện lên là Lưu Doanh.
Lưu Doanh chưa bao giờ gọi điện cho Trường Tuế, bất cứ việc gì cô ấy cũng đều gửi tin nhắn WeChat cho cô.
Trường Tuế linh tính có điều gì đó không ổn, vì vậy liền nghe máy: “Alo?”
Phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc thê lương như muốn sụp đổ của Lưu Doanh: “Trường Tuế! Trường Tuế! Nhanh cứu con của tôi! Nó giết chết con tôi mất!”
Trường Tuế đột nhiên thay đổi sắc mặt.