Trường Tuế bước nhanh hai bước, đi đến bên giường, nắm lấy tay cô ấy, bàn tay cô hơi nắm chặt giống như đang truyền sức mạnh cho cô ấy.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi đến rồi.”
Lưu Doanh ngay lập tức liền rơi lệ, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.
Tần Nhất Xuyên cũng cảm giác cay cay sống mũi, anh ta nhìn Trường Tuế không chớp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Tiểu Mẫn vội vàng rút ra hai tờ khăn giấy để lau nước mắt cho Lưu Doanh.
Ngược lại Trường Tuế lại nhìn với vẻ buồn cười, giọng điệu thoải mái nói: “Cô nhìn thấy tôi là mất hứng à? Sao lại khóc thế kia?”
Lưu Doanh liền nín khóc mỉm cười, vừa cảm động cũng vừa cảm thấy buồn cười. Cô ấy nắm chặt lấy tay Trường Tuế, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô: “Cảm ơn cô, Trường Tuế.”
Rõ ràng là bọn họ mới chỉ quen nhau trong thời gian ngắn như vậy, cô ấy đã gia nhập giới giải trí nhiều năm nay, cũng đã học được cách giữ vẻ mặt thân thiện với người khác và không thổ lộ chuyện của mình với người khác.
Về lý mà nói, tình cảm giữa cô ấy và Trường Tuế không phải là quá sâu đậm.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, kể từ sau lần ngồi trên xe trở về nhà được Trường Tuế nhắc nhở, cô ấy đã nảy sinh cảm giác thân cận với Trường Tuế.
Khi cảm xúc của cô sụp đổ, điều cô ấy nghĩ đến không phải cái được gọi là “gia đình”, cũng không phải là người bạn trai mà cô từng thực sự rất thích, người duy nhất cô ấy nghĩ đến lại chính là Trường Tuế.
Còn Trường Tuế, chỉ vì một cuộc điện thoại của cô ấy, liền vội vàng bay từ thành phố Tây về thành phố Bắc
Ngoài cảm động, cô ấy còn cảm thấy vô cùng xúc động.
So với những người thân trong gia đình chỉ biết đòi hỏi cô, Trường Tuế, người luôn được cô ấy xem như là em gái của mình, dường như mới thực sự giống người nhà của cô hơn.
Trường Tuế cũng đang nắm chặt tay cô ấy, sau đó tiếp tục hỏi: “Chuyện là như thế nào?”
Hình như lúc này Lưu Doanh mới phát hiện ra sự có mặt của Tần Nhất Xuyên, có chút ngạc nhiên: “Sao Tiểu Xuyên cũng đến đây vậy?”
Giọng nói của cô ấy thực sự rất yếu ớt, hoàn toàn không có giọng nói nhẹ nhàng như bình thường.
Trường Tuế liếc mắt nhìn Tần Nhất Xuyên đang đứng đằng kia, sau đó nói: “Anh ấy đến thăm đoàn làm phim của tôi, đúng lúc cô xảy ra việc. Lần này cũng may là có anh ấy mua vé giúp tôi. Tôi sợ rằng đến đây có mấy chuyện tôi không thể xử lý được nên bảo anh ấy đi cùng tôi.” Cô dừng lại một chút, nhìn Lưu Doanh nói: “Cô cứ yên tâm, anh ấy là một người rất đáng tin cậy.”
Chỉ với một câu nói như vậy, nhưng Tần Nhất Xuyên vừa nghe đã cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, trong lòng cảm xúc cũng không ngừng tăng lên, cơ hồ có một loại xúc động đến mức có thể thay cô ấy lên núi đao xuống biển lửa.
Lưu Doanh mỉm cười yếu ớt.
Trường Tuế quay đầu nói với Tần Nhất Xuyên: “Anh và Tiểu Mẫn đi ra ngoài trước đi, để tôi và chị Lưu Doanh ở đây nói chuyện với nhau một lát.”
Chỉ bằng một câu vừa nãy Trường Tuế nói về anh ta, Tần Nhất Xuyên cảm thấy để cho anh đi làm cái gì cũng được hết.
Anh ta liền nói với Lưu Doanh: “Chị Lưu Doanh, vậy bọn tôi ra ngoài trước nhé.”
Lưu Doanh nhẹ nhàng gật đầu.
Anh ta cùng Tiểu Mẫn đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng kéo cửa phòng lại.
Trường Tuế ngồi xuống mép giường bệnh, ánh mắt nhìn vào cái cổ trống rỗng của Lưu Doanh, sau đó nhìn cô ấy nói: “Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Doanh mím môi, tay phải của cô ấy nhẹ nhàng đặt lên bụng của mình, cố gắng ổn định tâm tình sau đó mới chậm rãi nói: “Tôi mang thai, là sáng nay mới phát hiện ra…”
Hai ngày sau khi bộ phim ≪ Chuộc tội ≫ đóng máy, Lưu Doanh vẫn chưa nhận thêm vai diễn mới, hơn nữa thời gian vừa rồi quá bận rộn, cũng đã hơn nửa năm rồi không hề được nghỉ ngơi nên cô ấy dự định nghỉ ngơi một vài ngày rồi mới trở lại công việc. Hôm nay mới thấy kỳ kinh nguyệt vẫn không đến. Do trước đó cũng đã có tình trạng như vậy, cô cũng đã đến bệnh viện kiểm tra nhưng kết quả chỉ nói là do cô ấy bị mất ngủ và cường độ làm việc quá cao, tinh thần căng thẳng nên mới bị như thế, cho nên lần này vẫn chưa có, trong lòng cô ấy cũng không để ý nhiều đến việc này, cho đến gần đây, cảm thấy bị chậm kinh quá lâu, cô ấy mới bắt đầu lo lắng mình có phải là đang có thai hay không.
Vì vậy, sáng nay cô ấy đã cải trang rất cẩn thận và đi đến hiệu thuốc mua que thử thai, sau khi thử thì cô ấy đã thực sự có thai.
Để khẳng định chắc chắn, cô ấy đã đến bệnh viện để kiểm tra lại, kết quả kiểm tra trùng với kết quả que thử thai, cô ấy thực sự đã có thai.
Trong lòng cô ấy vừa vui mừng, vừa lo lắng.
Vui mừng chính là cô ấy luôn luôn mong muốn có một đứa con, còn điều lo lắng chính là cô ấy đang trong giai đoạn thăng hoa của sự nghiệp, còn về chuyện bạn trai mà cô ấy đã chia tay có nhận nuôi được đứa bé hay không, chuyện này đã không còn trong suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy vẫn có thể nuôi được đứa bé, cô ấy nhất định sẽ giành cho đứa bé này thật nhiều sự yêu thương.
Cô ấy hầu như không còn do dự hay đấu tranh tư tưởng về việc đó nữa và đã quyết định giữ lại đứa bé.
Cô ấy từ lâu đã muốn có một đứa con.
Đứa bé này không giống với cha mẹ và người em dâu mà mình không thể lựa chọn kia, đứa bé này mới chính là gia đình thực sự của cô ấy.
Cô nhanh chóng chấp nhận thực tế là cô sẽ có một đứa con.
Tình mẫu tử tự nhiên trỗi dậy trong con người cô ấy.
Đứa bé đang nằm trong bụng cô ấy lúc này vẫn chỉ là một phôi thai nhỏ, nhưng cô ấy đã bắt đầu yêu thương nó thật nhiều, căn bản không cần có chuẩn bị gì hết, cô ấy đã bắt đầu dành hết tình cảm của mình cho nó rồi.
Suốt cả một ngày cô ấy ngồi trong nhà nói chuyện với đứa bé, nói liên tục không dứt, cứ nói lẩm bẩm như vậy, rõ ràng đứa bé sẽ không trả lời cô ấy, nhưng cô ấy giống như một kẻ ngốc, muốn đem tất cả mọi chuyện nói với nó, lần đầu tiên trong đời cô ấy có cảm giác mình được hạnh phúc như vậy, như thể từ thời điểm này, cô ấy sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
Cho đến buổi chiều hôm nay cô ấy cảm thấy mệt rã rời, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng với cảm giác vui mừng hạnh phúc rồi chợt ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, khi cô ấy vừa chìm vào giấc ngủ thì một chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Cô ấy đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô ấy bị rơi vào một không gian xám xịt không thể xác định được phương hướng, khi đó cô ấy đang đặt tay lên bụng nói chuyện với thai nhi, đột nhiên một giọng nói trẻ con vang lên trong không gian xám xịt đó….
“Mẹ…mẹ… mẹ không cần con nữa sao? … Mẹ…Con mới là con của mẹ….”
Giọng nói kia nghe thật thê lương và ai oán.
Không hiểu sao Lưu Doanh cảm thấy sợ hãi, cô muốn lùi về sau một bước nhưng không cất bước nổi, sau đó cô cúi đầu nhìn xuống và thấy một đứa bé khoảng chừng hai ba tuổi đang ôm chặt lấy chân cô và hình như nó đang khóc rất thương tâm.
Lưu Doanh nhẹ nhàng khom người xuống hỏi: “Cháu là ai?”
Đứa bé ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, còn có đôi mắt nằm trên khuôn mặt trắng bệch như vôi hoàn toàn đen kịt, không có tròng trắng của mắt, tất cả chỉ toàn một màu đen, đứa bé nhếch miệng cười với Lưu Doanh, tà khí không ngừng xuất hiện: “Mẹ, con chính là con của mẹ mà.”