Chương 17
Khương Tô phủi tro trong tay, sau đó nói: "Người phụ nữ này là người bên cạnh ông chủ Trương. Lông mày đậm, đôi mắt tròng trắng chiếm đa số, xương gò má rất cao, ngực nở mông cong. Quan trọng nhất là họ Dương, chữ Dương trong lẳng lơ ong bướm."
Nghe mấy lời miêu tả của Khương Tô, trong đầu bà Trương lập tức xuất hiện một người, bà ta cười khẩy một tiếng: "Chẳng trách tôi đã nhủ thầm sao không tìm ra được chút manh mối nào, thì ra là cô ta."
"Xem ra bà Trương đã có đối tượng rồi." Khương Tô nói.
Bà Trương nói: "Tôi sẽ điều tra lại một chút, nếu như đúng là cô ta, đến khi đó tôi sẽ đích thân đến nhà cảm ơn."
Khương Tô hỏi: "Bà định đến công ty của ông chủ Trương sao?"
Bà Trương hỏi: "Không được sao?"
Bà Trương còn tưởng rằng có gì kiêng kị nữa kìa.
"Dẫn tôi đi cùng đi." Khương Tô cười tủm tỉm nói.
——
Bà Trương dẫn theo Khương Tô đi đến công ty Trương Kỳ Phong rồi Trương Kỳ Phong mới nghe được tiếng gió.
Dương Mỹ đang ngồi trên đùi Trương Kỳ Phong ve vãn với ông ta, định dỗ dành ông ta mua cho cô ta cái túi LV mới vừa ra mắt.
Cửa bỗng đột ngột đẩy ra.
Nét mặt thư ký Châu vô cảm, nói: "Tổng giám đốc Trương, bà chủ đến đây, bây giờ đã vào trong thang máy."
"Cái gì?!" Trương Kỳ Phong lập tức tái mét, nhanh tay đẩy cô gái xinh đẹp trên đùi mình xuống.
Dương Mỹ khó khăn lắm mới đứng vững được, hơi hốt hoảng một chút: "Vậy em đi ra ngoài trước nhé tổng giám đốc Trương!"
Sau đó cô ta lập tức đi ra ngoài
"Đi đâu đấy?"
Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nhìn thấy bà Trương đứng trước cửa, Dương Mỹ lập tức sự tới mức mặt cắt không còn một giọt máu: "Bà, bà chủ..."
Thư ký Châu lùi sang một bên cung kính nói: "Bà chủ."
Sau đó liếc mắt nhìn sang bên cạnh, lại nhìn thấy "tiên cô" đang cười tủm tỉm nhìn anh ta, giọng nói mềm mại như bông: "Thư ký Châu, đã lâu không gặp."
Thư ký Châu hơi sửng sốt, không biết tại sao cô lại đi theo bà Trương đến công ty, nhưng vẫn lễ phép gật đầu với cô.
Bà Trương nói: "Thư ký Châu, cậu thay tôi đưa cô Khương đi tham quan công ty chúng ta đi, tôi có vài lời cần nói với tổng giám đốc Trương của cậu."
Thư ký Châu nhìn về phía Trương Kỳ Phong, Trương Kỳ Phong giờ đây ốc không mang nổi mình ốc, mặt đầy mồ hôi nhễ nhại.
Bà Trương nhướng mày, lạnh lùng nói: "Sao nào? Tôi không ra lệnh được cho cậu sao?"
"Dạ, bà chủ."
Thư ký Châu xoay người đi ra ngoài, nói với Khương Tô: "Cô Khương, mời đi bên này."
Dương Mỹ thấy thế cũng muốn đi theo ra ngoài.
Nhưng bà Trương lại thuận tay đóng cửa lại, nhìn Dương Mỹ rồi cười khẩy một tiếng.
——
Vừa rồi Khương Tô theo bà Trương tới công ty.
Đám nhân viên trong công ty đều suy đoán Khương Tô có thể là họ hàng của bà Trương, được bà ta dẫn đến công ty chơi, nếu không cũng sẽ không để cánh tay phải đắc lực của tổng giám đốc Trương là thư ký Châu đích thân tiếp đón.
Đám nhân viên nam vừa thấy Khương Tô thì đôi mắt lóe sáng.
Thật sự là quá xinh đẹp, ngoài đời khó mà gặp được bé gái nào xinh đẹp đến mức này, lại còn rất nhỏ tuổi.
Vẻ đẹp của Khương Tô không chỉ là vẻ đẹp đơn thuần, mà là vẻ đẹp mang theo linh khí và tiên khí, đã gặp rồi khó có thể quên.
Mà có không ít nhân viên nữ đang lén thảo luận Khương Tô dùng phấn nền gì, tại sao lại có hiệu quả tự nhiên như vậy, trong veo, dùng màu son số mấy, tại sao lại tôn da đến vậy.
Thư ký Châu cau mày, hiển nhiên không hề tập trung vào Khương Tô.
Trong lúc đang thất thần, chỉ nghe thấy một tiếng hét đầy mềm mại yếu đuối.
Thư ký Châu hơi ngạc nhiên một chút, đưa tay đỡ lấy theo bản năng: "Cẩn thận."
Khương Tô được anh ta kịp thời ôm vào lòng, đôi tay cô chống lên ngực anh ta, nằm trong lòng anh ta ngẩng đầu lên.