Chương 24
Đây không phải là ánh mắt của cô gái lứa tuổi này nên có, bà ta bỗng run rẩy, hạ quyết tâm: "Được, mấy giờ cô đến đây?"
Khương Tô nói: "Mười một giờ."
"Muộn vậy sao?" Bà Trịnh giật mình nói.
Khương Tô lạnh lùng nhìn bà ta.
Bà Trịnh lập tức im lặng ngay.
"Mười một giờ cho tài xế đến đón tôi." Khương Tô nói xong, sau đó bổ sung thêm: "Bây giờ mấy người đưa tôi về đi, tôi phải về nhà chuẩn bị."
——
Trương Tiểu Kiều vừa tan học đã nôn nóng chạy về nhà.
Vào trong nhà không thấy ai, cậu ta lập tức gân cổ gào lên: "Mẹ! Mẹ! Mẹ!"
Bà Trương đang đắp mặt nạ trên lầu hai nghe thấy giọng con trai lập tức bước xuống cầu thang xoắn ốc: "Sao vậy? Có chuyện gì?"
Trương Tiểu Kiều ném cặp sách lên sô pha, đi nhanh về phía này: "Mẹ, hôm nay con thấy mẹ đi cùng mẹ của Trịnh Dung Dung tới trường học."
Bà Trương không quan tâm lắm: "Ừ. Bọn mẹ tới đó có chút chuyện, có chuyện gì vậy?"
Trương Tiểu Kiều như lơ đênh hỏi: "Con thấy hình như còn có một cô gái nữa, gọi Trịnh Dung Dung đi ra ngoài, sau đó tất cả mọi người lên xe đi đâu đó."
Bà Trương nói: "À, người con nói là Khương Tô."
"Khương Tô? Ai vậy?" Trương Tiểu Kiều tò mò hỏi.
Bà Trương không phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của Trương Tiểu Kiều, nói: "Chẳng phải lần trước cha con gặp tai nạn giao thông sao..."
Bà Trương kể chuyện Khương Tô làm cách nào để cứu Trương Kỳ Phong một mạng, nhưng không nói ra chuyện Trương Kỳ Phong ngoại tình.
"Thiệt hay giả? Thần kỳ như vậy sao?" Trương Tiểu Kiều giật mình, hỏi.
"Sao lại không chứ." Bà Trương nói: "Dì Trịnh của con nói Dung Dung bị bóng đè, cho nên nhờ cô ấy đến xem sao."
"Sau đó thì sao?" Trương Tiểu Kiều truy vấn.
Bà Trương nói: "Cô ấy đi xem xét một vòng, nói buổi tối sẽ quay lại..." Bà ấy nói xong thì khó hiểu liếc mắt nhìn Trương Tiểu Kiều: "Sao hôm nay con nói nhiều quá vậy? Bình thường đi học về con có thèm để ý tới mẹ đâu, sao hôm nay nhiệt tình thế?
"Khụ, chỉ là con thấy tò mò nên mới hỏi mà thôi." Trương Tiểu Kiều nói xong lập tức ôm cặp sách đi lên lầu.
——
Buổi tối mới vừa ăn cơm xong, Trương Tiểu Kiều đã đứng dậy nói: "Đột nhiên con nhớ ra hôm nay có đề bài con không hiểu, con đến nhà Trịnh Dung Dung hỏi bài."
Trương Kỳ Phong vui vẻ: "Chậc? Ranh con nay đổi tính à?"
Trương Tiểu Kiều ậm ừ đáp cho có lệ.
Sau đó đi lên lầu giả vờ giả vịt cầm theo sách, rồi xuống lầu.
Bà Trương nói: "Con đừng đi, hôm nay nhà con bé có việc, không tiện đâu."
Trương Tiểu Kiều vừa đi ra ngoài vừa nói: "Con chỉ hỏi xong đề là về ngay."
Vừa chớp mắt đã chạy mất tăm.
Trương Kỳ Phong nói: "Ranh con này biết sắp thi đại học nên đổi tính à?"
Đôi mắt bà Trương lóe lên, nói: "E là nó tương tư đó."
Trương Kỳ Phong suýt thì sặc cơm: "Em nói gì vậy?"
——
Chuông cửa nhà họ Trịnh vang lên.
Trịnh Dung Dung tự mình đi mở cửa.
Khi thấy người đứng trước cửa thì cô ta lập tức ngạc nhiên nói: "Trương Tiểu Kiều?"
Tuy rằng hai bà mẹ có quan hệ không tệ, nhưng hai đứa bé bọn họ không thể nào hợp nhau được.
Trương Tiểu Kiều không thích để ý đến cô ta, sao hôm nay bỗng nhiên chạy đến nhà cô ta?
Đôi mắt đen nhánh của Trương Tiểu Kiều lén liếc nhìn vào trong nhà, mặt không đỏ, giọng nói lưu loát, nói: "Sáng nay giáo viên phát một đề mà tôi không hiểu lắm, tôi đến hỏi cậu thử." Vừa nói cậu ta vừa quen cửa quen nẻo đi vào trong nhà.
Trịnh Dung Dung ngẩn người, cô ta nghi ngờ có phải Trương Tiểu Kiều bị động kinh hay không, thành tích học tập của Trương Tiểu Kiều trước nay luôn tốt hơn cô ta, sao bỗng nhiên hôm nay ăn no rửng mỡ đến nhà cô ta hỏi bài?