Chương 41
Bà Trịnh vừa nghe vậy thì sầu não nói: "Tiên cô à, từ khi Dung Dung về nhà đã không dám ngủ, vừa ngủ là gặp ác mộng, không phải cô đã nói Dung Dung mang theo lá bùa kia thì sau này ma quỷ không thể đến gần sao? Sao lại không linh nghiệm chút nào vậy?"
Hàng lông mi vừa dài vừa dày của Khương Tô khẽ nhấc lên, để lộ con ngươi đen như mực, đáy mắt ngưng tụ tia sáng lạnh lẽo, cười khẩy nói: "Không linh nghiệm? Nếu không phải cô ta đeo lá bùa kia thì người chết đêm qua chính là cô ta đó."
Trịnh Dung Dung trời sinh mang thể âm, nếu không có là bùa mà cô đưa phù hộ, người con ác ma kia tìm đoán chừng chính là Trịnh Dung Dung.
Trịnh Dung Dung vừa nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bà Trịnh cũng sợ hãi không dám nói lung tung, chỉ nói: "Dung Dung, vậy tạm thời con đừng đến trường, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi. Tiên cô à, chỗ cô có bùa an thần hay gì đó không?"
Trịnh Dung Dung ngắt lời bà Trịnh, hỏi Khương Tô: "Tiên cô, vậy ác quỷ trong trường học thì phải làm sao đây? Có phải nó sẽ còn hại người nữa hay không?"
Khương Tô nói: "Vậy phải xem nó ác tới mức nào đã."
Trịnh Dung Dung hỏi: "Tiên cô, cô không đến trường học bắt nó sao?"
Khương Tô ngáp dài một cái, vẻ mặt buồn ngủ nói: "Bùa an thần năm nghìn."
Bà Trịnh nói: "Tiên cô, cô đừng nổi giận với Dung Dung, tối hôm qua con bé bị dọa sợ. Cô vẽ cho con bé một lá bùa an thần đi."
"Con quỷ này còn ác hơn cả con quỷ dưới giếng nhà hai người, phải tốn nhiều tiền hơn đấy." Khương Tô lạnh nhạt nhìn Trịnh Dung Dung, lời nói sắc bén: "Tôi chỉ là người làm ăn, nhận tiền làm việc. Nếu như cô có lòng tốt thì cứ bỏ số tiền này ra thuê tôi đi bắt, chứ không phải là mở miệng yêu cầu tôi phải làm từ thiện."
Khương Tô nhướng mi nhìn cô ta một cái, hờ hững nói: "Tùy thôi." Sau đó nhìn về phía bà Trịnh, nói: "Đây là lần đầu tiên nên tôi bỏ qua, lần sau nếu không phải là chuyện gấp gáp chết người gì thì tốt nhất chờ tôi thức dậy rồi hẵng đến."
"Vậy thì sao?" Khương Tô nhìn Trịnh Dung Dung rồi hỏi ngược lại, trong ánh mắt mang theo tia trào phúng, nhưng mà càng có vẻ lạnh lùng hơn: "Chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi? Hay là bà Trịnh muốn bỏ tiền mời tôi đi bắt quỷ?" Cô nhìn về phía bà Trịnh
"Đồ đáng ghét." Khương Tô nói xong lập tức ngã xuống sô pha, cô nói với ông Tôn nói: "Cậu chuẩn bị chút đồ cho tôi."
Khương Tô cười khẩy: "Tôi? Đi bắt nó làm gì?"
"Con nói con không cần!" Trịnh Dung Dung nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Trịnh Dung Dung nhìn Khương Tô với ánh mắt không dám tin.
Trịnh Dung Dung trợn tròn đôi mắt, có hơi kích động: "Nó đã hại chết hai người! Nếu cô còn không đi bắt nó rất có thể nó sẽ hại chết càng nhiều người hơn!"
Trịnh Dung Dung mím môi kiên định nhìn Khương Tô, nói: "Tôi không cần."
Khương Tô cong môi lên, nhắm mắt lại, biếng nhác nói: "Sớm hay muộn gì cũng có người tìm đến cửa."
Trịnh Dung Dung bị Khương Tô nói vậy thì hơi lúng túng, bỗng phát hiện hành vi bản thân cưỡng ép Khương Tô đi bắt quỷ có hơi giả tạo quá, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy tức giận vì phản ứng lạnh nhạt của Khương Tô.
Ngành nghề càng ngày càng lụi tàn, nghề của cô cũng càng ngày càng khó làm ăn, nếu muốn tìm được một thầy bắt ma trong thời gian ngắn không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa trong nghề này còn có rất nhiều thứ thật giả lẫn lộn, nếu như thật sự không biết tự lượng sức mình thì nói không chừng còn phải đắp cả cái mạng nhỏ của mình vào đó.
Bà Trịnh chỉ có thể xin lỗi Khương Tô, sau đó vội vàng đuổi theo cô ta.
"Cô muốn đi sao?" Ông Tôn ngạc nhiên hỏi lại.
——
Lần này không phải học sinh trong trường mà là một vị đạo sĩ.
Trong trường học lại có người chết.
Không ngoài dự đoán của Khương Tô, ba ngày sau.