Chương 5
Không rảnh trò chuyện nhiều, ông ấy cười khà khà đáp lại đôi câu rồi xách túi chạy như bay về nhà.
Trên đường đi hai chân cứ như có gió, vội vàng về đến nhà, khi nhìn thấy trong nhà trống rỗng, trái tim bỗng chùng xuống, cả người lạnh toát, chân mềm nhũn.
Khi hoàn hồn lại ông ấy mới phát hiện ra con mèo đen còn đang ngồi trên sô pha so tài trừng mắt với con sáo mỏ vàng, tâm trạng ông ấy bình tĩnh lại ngay, đặt đồ xuống dưới rồi vội vàng chạy vào trong phòng ngủ.
Mới vừa vào đã phát hiện Khương Tô nằm trên giường và chăn của ông ấy ngủ rất say.
Lúc này trái tim ông Tôn mới về lại vị trí cũ.
Cô đã về thật rồi.
Ông Tôn được Khương Tô nhặt từ trong đống rác.
Năm mười ba tuổi ông ấy gầy trơ cả xương, trên người không có chút da chút thịt nào, lùn hơn một khúc so với những bé trai cùng tuổi, bởi vì ăn trộm đồ nên đã bị đánh một trận no đòn rồi ném vào đống rác.
Đó là một buổi chiều lạnh lẽo, bầu trời một màu u ám, lộ ra hơi thở chết chóc nặng nề, bầu trời lất phất mưa phùn, ông ấy cuộn tròn ở trong đống rác, cả người vừa đau vừa lạnh, quanh chóp mũi là mùi tanh hôi của rác rưởi, ông ấy hận không thể chết ngay lập tức.
Lục tục có tiếng bước chân đi ngang qua người ông ấy, nhưng không một ai đứng lại, ngược lại khi đi ngang qua ông luôn nện bước nhanh hơn.
Đến tận khi có tiếng bước chân đặc biệt vang lên.
Gót giày uyển chuyển nhẹ nhàng đạp xuống mặt đất phát ra tiếng lộc cộc.
Từng bước một tới gần, từng bước một đi xa, rồi bỗng nhiên đi vòng ngược trở lại.
Ông ấy nghe thấy có tiếng bước chân dừng lại trước người mình.
Rồi ông ấy nghe thấy một giọng nói vang lên.
"Này."
Ông ấy không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Trong cơn hốt hoảng, ông ấy tưởng mình đã gặp được tiên nữ.
Ông ấy chưa từng thấy ai đẹp hơn cô cả.
Tóc cô đen hơn cả than, khuôn mặt cô trắng hơn cả tuyết, môi cô mềm mọng như đóa hoa, đôi mắt cô tựa như là một cái vực sâu không thể nhìn thấy đáy.
Nếu trên đời này có tiên nữ, có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ông ấy nghĩ.
"Này?"
Thiếu nữ nhìn thấy ông ấy thì ồ lên một tiếng, ngay sau đó, cô bật cười.
Chính là nụ cười này làm cho ông Tôn thuở thiếu niên mắt cao hơn đầu, cả đời này không thể thoát khỏi tay cô.
Cô ngồi xổm xuống, con ngươi sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào ông ấy, tựa như muốn hút đi linh hồn của ông ấy, cô nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có muốn tôi cứu cậu hay không?"
Bỗng nhiên ông ấy ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ trên người thiếu nữ, ông ấy nhìn đôi mắt cô, đột nhiên không muốn chết nữa.
Ông ấy nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đến lạ thường của người thiếu nữ, gật đầu.
Thiếu nữ cười: "Tôi cứu cậu, cậu chính là người của tôi, tôi muốn cậu làm gì thì cậu phải làm đó, cậu có chịu không?"
Ông ấy ngơ ngác nhìn cô, sau đó gật đầu mà không hề do dự.
Khi đó ông ấy vẫn chưa biết câu nói này có nghĩa là gì.
Nếu như ông ấy biết bản thân sẽ vì câu nói này mà trả giá thế nào, có lẽ khi ấy ông ấy sẽ do dự một chút...
Khương Tô bị mùi hương thơm lừng làm thức giấc.
Cô bò dậy khỏi chăn, mái tóc xoăn dài tản ra như thác nước, vừa mới tỉnh ngủ nên đôi mắt như phủ một lớp sương mù dày đặc, pha chút lạnh lẽo.
Cô há miệng ngáp một cái, lười biếng bò dậy khỏi giường, rồi phát hiện trên mép giường bày một đôi dép lông màu hồng phấn, đôi giày cô ném bừa bãi gần đó cũng đã được xếp gọn bên cạnh đôi dép, cô xỏ đôi dép rồi đi ra ngoài.
"Tôi đói bụng."