Chương 107: Hùng tâm
Sau khi tướng quân mặc thiết giáp lên bờ thì không ra tay nữa, hắn lạnh lẽo nhìn Thiết Cuồng Nhân: “Bảo người của ngươi dừng tay lại! Hôm nay bản tướng quân nhận thua. Ngươi thả tướng sĩ dưới trướng ta về doanh, bản tướng đảm bảo sau ngày hôm nay, quân Thiên Bình sẽ không nhúng tay vào phân tranh của quận Tú Thủy các ngươi nữa. Thiết Cuồng Nhân, ngươi không gánh được tội danh tàn sát binh mã triều đình đâu!”
“Nơi này chỉ có một đám trộm cướp, lấy đâu ra binh mã của triều đình?” Giọng nói của Thiết Cuồng Nhân tràn đầy bỡn cợt, nhưng vẫn phất tay ra hiệu ra thuộc hạ không bắn tên nữa: “Tuy nhiên, Ngụy Lai ngươi cũng là người đáng tin, Thiết mỗ có thể tin ngươi một lần.”
Tướng quân mặc giáp thấy mưa tên đã dừng lại thì vẻ mặt mới hòa hoãn xuống một chút.
“Bản tướng nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được!” Hắn liếc mắt nhìn Thiết Cuồng Nhân một cái: “Có điều, ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, dã tâm của Thiết Kỳ chủ ngươi quá to lớn! Một tên giang hồ mà cũng dám lũng đoạn con đường vận chuyển của sông Tú Thủy, thật sự là to gan lớn mật đến không có bến bờ.”
“Hiện giờ, tất cả trên dưới của quận Tú Thủy này, có không biết bao nhiêu người muốn diệt trừ huynh đệ các ngươi. Nếu như Thiết Kỳ chủ còn không thu tay lại, Ngụy mỗ sẽ chờ tin tức bại vong của hai huynh đệ các ngươi tại trấn Hàm Sa.”
Sau khi nói xong câu này, tướng quân mặc giáp không có ý định ở lại. Hắn quay người bước nhanh vào rừng rậm ở phía sau, nơi hắn đi qua, những ngọn lửa đang cháy hừng hực đều bị dập tắt.
Lúc trước, hắn kiêng kỵ Phù Đồ thương của Thiết Cuồng Nhân, cho nên không dám tán chân nguyên ra ngoài, nhưng bây giờ thì không còn lo lắng này nữa.
Thiết Cuồng Nhân thì lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của tướng quân mặc giáp, hắn quay người nhìn về phía thị trấn phồn hoa kia.
“Đi Cổ Thị tập! Ta đi trước một bước, các ngươi đuổi theo sau là được! Đúng rồi, phó kỳ chủ có cứu được người không?”
Hắn hỏi dò một vị thuật sư thất phẩm mặc áo bào xanh ở bên cạnh.
Người này vẫn đang mượn pháp thuật để quan sát tình hình trong Cổ Thị tập.
“Vị thiếu niên họ Sở kia vẫn bình yên vô sự!” Trong mắt thuật sư thất phẩm hiện lên vẻ kinh dị: “Vừa rồi, Hành Úy cầm ‘phù văn Ưng Kiếm’ của Đô Hồng, để đánh sinh tử lôi với vị tiểu huynh đệ kia, nhưng lại bị hắn chém chết bằng hai đao.”
Sau chiến dịch Hỏa Cốt Quật, Thiết Kỳ Bang đã điều tra về tất cả các nhân vật trong Long
gia.
Vì thế hắn biết Hành Úy chính là người Long Hành đang bồi dưỡng.
Không biết vị đại thiếu của Long gia kia mưu đồ thứ gì, mà vẫn mong muốn đưa Hành Úy vào danh sách đệ tử chân truyền của võ quán Chính Dương.
“Hắn có thể giết Hành Úy đang cầm ‘phù văn Ưng Kiếm’?” Thiết Cuồng Nhân lấy làm kinh hãi, kinh ngạc mà trợn mắt lên, sau đó lại nở nụ cười: “Đây đúng thật là một vị thiếu niên anh hùng mà.”
Khi hắn nói xong lời này, bóng người đã trượt từ đầu thuyền ra đến ngoài mười trượng ở bên ngoài.
Thiết Cuồng Nhân cũng nắm thiết thương, giẫm lên mặt sông, chạy như bay về phía Cổ Thị tập.
Hôm nay là cơ hội tốt để giết chết con ‘băng xà’ của Long gia kia, hắn lo mình đến chậm thì con rắn kia sẽ chạy mất.
. . .
Thiết Cuồng Nhân vẫn đến chậm một bước, khi hắn chạy đến Cổ Thị tập thì Long Hành đã chạy mất tăm rồi.
Thiết Cuồng Nhân cau chặt lông mày, dùng ánh mắt cổ quái để nhìn huynh trưởng Thiết Tiếu Sinh của mình.
Hắn bày thiên la địa võng ở Cổ Thị tập.
Ngoại từ Thiết Tiếu Sinh ra, còn sắp xếp tám trăm bang chúng, tám vị cao thủ nguyên công thất phẩm.
Thế mà vẫn còn để cho Long Hành chạy thoát?
Mặc dù Long Hành cũng dẫn mấy vị cao thủ đến Cổ Thị tập, như mấy người trưởng lão Long Thị Phi của Long gia, vậy mà không giữ được một ai.
“Nhìn ta như thế làm gì?” Thiết Tiếu Sinh cũng tỏ vẻ xấu hổ: “Tên kia chạy rất nhanh, trực tiếp dẫn người trốn vào nha môn Thị bạc ty, ta cũng không thể xông vào Thị bạc ty để giết người mà.”
Khoảng tầm hai mươi bảy năm về trước, thiên tử đương thời Kiến Nguyên đế vì tăng cường giám sát thuế má, nên đã xây dựng 129 tòa Thị bạc ty dọc theo các bến cảng dùng duyên hải lớn và chợ.
Thị bạc ty của Cổ Thị tập chính là một cái trong số đó.
Tuy là do hào cường và thân sĩ Đông Châu cực lực chống nộp thuế, cho nên tòa Thị bạc ty ở Cổ Thị tập này vẫn không thể phát huy tác dụng. Nhưng dù sao thì cái nha môn này cũng tượng trưng cho quyền uy của thiên tử.
Thiết Tiếu Sinh lại nhìn về phía nam của Miếu thị với vẻ u oán: “Còn cả cái tên khốn khiếp Tả Thanh Vân kia nữa!”
Nếu như không có người này nhúng tay vào, thì Long Hành đừng hòng trốn vào nha môn Thị bạc ty.
Kiểu gì cũng phải để lại một tay hoặc một chân dưới kiếm của hắn.
“Thị bạc ty?”
Lúc này, Thiết Cuồng Nhân nhìn về phía nha môn Thị bạc ty đang được canh phòng nghiêm ngặt ở cách đó ba con phố.
Linh giác của hắn nhận biết được bên trong tòa nha môn này, đang có hơn trăm vị giáp sĩ cầm binh khí ẩn náu ở phía sau tường.
Thậm chí ngay cả Thị bạc ty cũng bắt tay với Long gia rồi sao. . .
Tiếp đó, hắn lại nở nụ cười tiêu sái: “Cũng được! Để cho hắn ở chỗ này đi, con rắn này muốn qua sông thì dễ, nhưng muốn trở về bờ tây thì rất khó đấy.”
Thiết Tiếu Sinh thì lại sắc mặt lạnh lẽo mà đi về trước người một thiếu niên ở cách đó không xa.
Người này tầm 13 14 tuổi, mũi cao mắt dài, quần áo tàn tạ, toàn thân nhuốm máu, đang bị hai bang chúng của Thiết Kỳ Bang khóa tay, ấn quỳ xuống mặt đất.
Đây chính là nhị thiếu Long Thắng của Long gia!
Người của Long gia đi vào Cổ Thị tập, chỉ có mấy vị võ tu thất phẩm mới may mắn chạy theo Long Hành vào Thị bạc ty.
Còn những người dưới thất phẩm, thì tất cả đều bị Thiết Tiếu Sinh dẫn người bắt hoặc là giết, trong đó cũng bao quát cả vị nhị thiếu của Long gia này.