Thiết Tiếu Sinh tiện tay để thanh kiếm qua bên cạnh, sau đó mở miệng nói: “Thật ra thì ta đã đến Miếu thị từ khi ngươi và Hành Thập Cửu giao thủ, nhưng thấy ngươi không có chuyện gì, nên ta ở bên cạnh xem một trận, nhân tiện điều động càng nhiều nhân thủ qua đây hơn, ngươi đừng thấy lạ.”
Lúc đó, hắn nhìn thấy Lục Loạn Ly ở đó, cho nên cũng không lo lắng cho an toàn của Sở Hi Thanh.
Nhưng không ngờ đến cuối cùng mà Lục Loạn Ly vẫn không ra tay, Sở Hi Thanh đã có thể giết ba người rồi, ngay cả Hành Úy cầm thanh kiếm phù văn thất phẩm cũng bị Sở Hi Thanh làm thịt bằng hai đao.
Sở Hi Thanh lại thấy buồn cười, vị Thiết phó kỳ chủ này thật sự là quang minh lỗi lạc, đúng là người đáng để kết giao.
“Sao tiểu chất dám? Thiết thúc có thể đến cứu, tiểu chất đã vô cùng cảm kích rồi. Hơn nữa, rõ ràng là Long Hành có chuẩn bị mà đến, Thiết thúc tùy tiện ra tay, chỉ sợ sẽ trúng kế của hắn.”
“Đúng là chỉ sợ trúng bẫy của con độc xà kia.” Thiết Tiếu Sinh cười ha ha, rồi vỗ vỗ vò rượu: “Qua đây uống rượu, đây là Thiên Nam Xuân mười năm! Tiếc là hôm nay có rượu lại không có thịt.”
Hắn lấy mấy cái bát ở trong tay áo ra, rót rượu cho huynh muội Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly, trong miệng thì lại hỏi giống như lơ đãng: “Tiểu Sở, có hứng thú đến Thiết Kỳ Bang hay không? Ngươi cũng thấy chuyện hôm nay rồi đấy, Long Hành kia lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác, một khi bị hắn xoay người, nhất định sẽ tìm ngươi báo thù.”
“Ngươi có thể phòng được nhất thời chứ không phòng được cả đời, chẳng bằng gia nhập Thiết Kỳ Bang ta, cùng đấu với đám Long gia bọn họ. Hơn nữa, đám người giang hồ chúng ta muốn nổi bật hơn người, thì phải có công pháp, thiên phú và tiền bạc, cuối cùng vẫn cần người giúp đỡ, đây chính là cái gọi ‘tài pháp lữ địa’, thiếu một thứ cũng không được. Ngươi gia nhập Thiết Kỳ Bang sẽ có rất nhiều lợi ích!”
Hắn thấy thân thủ của Sở Hi Thanh ở trên võ đài, nên càng thêm yêu thương và coi trọng người này.
Sở Hi Thanh và hai cô bé liếc mắt nhìn nhau, sao đó khéo léo từ chối: “Cảm ơn ý tốt của Thiết thúc! Nhưng mà tiểu chất chỉ là một cửu phẩm, chỉ sợ không giúp được gì cho Thiết thúc.”
“Hơn nữa, tiểu chất bây giờ một lòng hướng học, chỉ muốn tập trung vào luyện võ, không muốn phân tâm vì chuyện khác. Đợi đến tương lai, tiểu chất thăng cấp đệ tử chân truyền của võ quán, thì dù Thiết thúc không đề cập đến, tiểu chất cũng muốn xin dựa dẫm vào Thiết Kỳ Bang.”
Đây là lời nói thật lòng của hắn, có sẵn bắp đùi rồi mà còn không ôm, chẳng lẽ còn muốn dốc sức tự làm?
Võ quán Chính Dương chính là võ quán, bọn họ không cấm đệ tử kiếm sống ở bên ngoài, bằng không thì đám để tử lấy tài nguyên đâu mà tu hành?
Chỉ cần không phải đi làm giặc là cướp, thì Vô Tướng Thần Tông sẽ không để ý.
Thiết Tiếu Sinh nghe vậy thì chậc một tiếng, lòng thấy hơi không vui.
Nhưng hắn chợt nghĩ như vậy cũng tốt, bây giờ tu vị của Sở Hi Thanh vẫn còn yếu, sau khi gia nhập Thiết Kỳ Bang, thì cho cái chức Hương chủ cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Để hắn an tâm học võ trong võ quán cũng tốt, căn cơ võ đạo vững chắc thì mới đi xa được.
Tu hành cần tiền tài, vậy mình giúp đỡ nhiều hơn là được.
. . .
Khi Sở Hi Thanh uống rượu với Thiết Tiếu Sinh ở trên đò ngang, Tạ Chân Khanh tràn đầy phấn khởi mà trở về Luận Võ Lâu.
Tình cảnh ngày hôm nay, để cho nàng có cái để viết rồi.
Tạ Chân Khanh quyết định tự mình cầm bút, viết lại tất cả những chuyện xảy ra trong trận sóng gió ngày hôm nay.
Kỳ Luận Võ Thần Cơ tiếp theo, bài văn của nàng nhất định sẽ tạo thành quan tâm rất lớn, trở thành chiến tích để sau này nàng thăng chức.
Đổng Lâm Sơn ở phía sau thì lại mở miệng: “Lâu chủ đại nhân, có phải là nên sửa lại bài văn chương liên quan đến Sở Hi Thanh không? Chúng ta lại nâng cao lên một chút?”
Trước kia, ý của Tạ Chân Khanh chính là viết trình độ võ đạo của Sở Hi Thanh lên đến cấp bậc ‘bát phẩm hạ’.Đây là chuyện đã được chứng thực.
Sức chiến đấu của Sở Hi Thanh chỉ kém bát phẩm hạ một chút.
Chờ Sở Hi Thanh lắng đọng một thời gian, nắm giữ đao pháp và thân pháp sâu hơn, thì hắn có thể đứng vững ở cấp độ bát phẩm hạ.
Nhưng ý của Tạ Chân Khanh chính là muốn ‘nâng giết’, như vậy thì bọn họ phải đánh giá trình độ võ đạo của người này cao hơn một bậc.
“Chuyện này. . .” Tạ Chân Khanh hơi do dự, nàng nghĩ đến thiếu niên tỏa sáng ở trên đài kia.
Trong lòng nàng bắt đầu suy tư, lại sờ sờ dấu chân ở trên mặt, lòng thầm nói: “Thôi! Coi như là tha thứ cho ngươi một lần!”
Tạ Chân Khanh phất tay áo: “Quên đi, cứ dựa theo lần trước là được, Lão Đổng ngươi phụ trách bài viết đó đi, không cần đưa ta xem.”
Đổng Lâm Sơn không khỏi cau mày, Sở Hi Thanh là một tư liệu rất đáng giá đào móc, lẽ nào lại buông tha như vậy?
Hôm nay, người này không chỉ thắng ba trận liên tiếp, làm người ta kinh ngạc. Mà cái Nhai Tí đao ý kia cũng có thể viết rất nhiều, đây chính là truyền thừa của Huyết Nhai Đao Quân, cũng là đao ý từng xuất hiện trên người Tần Mộc Ca.
Nếu như viết bài văn này tốt, thì sẽ có thể làm cả võ lâm quận Tú Thủy náo động.
Đổng Lâm Sơn lại giãn mày ra, nếu như Tạ Chân Khanh đã giao việc này cho hắn, vậy thì viết bài này như thế nào là chuyện của hắn rồi.