Chương 115: Pháo hoa
Đám cháy kia khiến cho cửa thành trở thành một mảnh binh hoang mã loạn, có người sợ hãi, có người kêu cứu, có người thì đánh sập phòng ốc, hòng ngăn chặn thế lửa, còn có người đang cầm thùng gỗ, cố gắng dập tắt ngọn lửa lớn này.
Lúc này, không ai chú ý đến hai bóng đen thừa dịp hỗn loạn mà lặng lẽ rời đi.
Sở Hi Thanh tiềm hành được khoảng ba dặm, liền đứng ở chỗ cao để nhìn đám lửa ngập trời kia một chút.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi vui sướng.
Một đêm này, bọn họ không chỉ khiến Long gia tổn thất binh lính, mà còn dùng một đuốc để thiêu hủy hàng hóa có giá trị ít nhất bảy vạn lượng bạc.
Sau tối hôm nay, Long gia trong nội thành sẽ mất tiền vốn để đối kháng với Thiết Kỳ Bang.
Long gia chỉ còn chút hơi tàn, có lẽ sẽ không còn hơi sức để gây sự với hai huynh muội bọn họ.
Một khắc thời gian sau, đám cháy ở kho hàng Long gia đã được dập tắt bởi mấy vị thuật sư thất phẩm.
Hiện trường vẫn còn một chút tàn lửa đang thiêu đốt, nhưng mà đã không còn đáng lo.
Thiên hộ cẩm y vệ Tào Hiên chạy đến hiện trường từ rất sớm.
Hôm nay sức gió rất đủ, thời tiết lại hanh khô.
Nên hắn lo lắng đám cháy này sẽ lan tràn khuếch tán ra toàn thành.
Trong lòng Tào Hiên vốn vừa sợ vừa giận.
Hắn giận chính là Thiết Kỳ Bang, không ngờ bọn họ lại dám trắng trợn phóng hỏa ở trong thành để đối phó với Long gia.
Hắn sợ cũng là sợ Thiết Kỳ Bang, không ngờ bọn họ lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, vô thanh vô tức đã phá hủy được kho hàng của Long gia, mà đám quân lính và hộ vệ xung quanh đều không nhận ra.
Chờ đến khi đám cháy được dập tắt, thì Tào Hiên mới nhìn thấy ba chữ Huyết Phong Đạo ở trên tường.
Bởi vì lửa cháy rất to, khiến cho dòng máu đã bị khô ráo, chỉ còn lại một chút dấu vết màu nâu.
Chữ máu đã bị đốt không ra hình dạng gì, nên khó có thể tìm thấy dấu vết gì từ nó.
Tuy nhiên, hiện trường có cao thủ của Lục phiến môn, bọn họ đào tường thì thấy máu được rót vào nơi sâu bên trong tường, nét chữ cũng xấp xỉ với nét chữ của đám người Huyết Phong Đạo.
Đám quân lính và cao thủ của Lục phiến môn ở xung quanh còn đang nghị luận.
“Long gia này cũng thật xui xẻo, ban ngày thì bị Thiết Kỳ Bang đánh cho tổn thất nặng nề, còn chết mất một đứa con, ban đêm lại bị Huyết Phong Đạo đốt kho hàng.”
“Chỉ sợ lần này bọn họ sẽ bị đả kích nặng nề, hàng hóa nơi này phải vượt qua tám vạn lượng bạc.”
“Động tác của Lý Đạo Quy cũng nhanh thật, hôm qua vừa mới có tin tức truyền ra là hắn khỏi bệnh và bí mật trở về quận Tú Thủy, hôm nay đã ra tay với Long gia rồi.”
“Nhưng mà vì sao lại không có thi thể? Hiện giờ không có một bộ thi thể nào, bao quát cả trưởng lão Long Thắng Tà của Long gia, sống không thấy người, chết không thấy xác.”
Đây cũng là chuyện mà Tào Hiên nghi ngờ.
Đám người Huyết Phong Đạo không có thói quen giết người xong lại hóa thi.
Hung thủ hóa thi, là muốn che giấu thứ gì?
Lúc này, có một Tổng kỳ cẩm y vệ đi đến bên cạnh hắn, thì thầm vài câu vào tai hắn.
Tổng kỳ nói chính là vàng bạc, bây giờ kho hàng không còn một đồng bạc nào cả. Binh khí của trưởng lão Long Thắng Tà cũng không thấy đâu, đó là một thanh đao phù văn cấp bậc thất phẩm.”
Dường như hung thủ là vì cầu tài. . .
Nhưng vấn đề là, thứ đáng giá nhất trong kho hàng chính là đám hàng hóa kia, trong này thì có bao nhiêu tiền bạc để cướp chứ?
Tào Hiên nghĩ mãi không ra, hắn khẽ lắc đầu: “Truyền lệnh xuống, lục soát toàn thành để bắt Huyết Phong Đạo. Ngươi đi nói với Lý tổng bộ đầu của Lục phiến môn, nói là không nên để việc nơi này phức tạp hơn.”
Tổng kỳ cẩm y vệ nghe vậy liền đáp lời rồi rời đi.
Ý của Thiên hộ đại nhân là, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Vụ này này, tạm thời cứ cắm trên người đám Huyết Phong Đạo đã.
Tào Hiên thì lại thở dài một tiếng, lòng thầm nói đây thật sự là thời buổi rối loạn, một làn sóng chưa đi thì làn sóng khác đã đến.
Còn chưa giải quyết được rắc rối Huyết Phong Đạo và Nghịch Thần Kỳ, bây giờ lại có một đám hung đồ không rõ lai lịch.
Tào Hiên cho rằng đây là một đoàn đội gây án, bằng không thì tuyệt đối không thể chém giết hơn tám mươi tộc bình của Long gia trong vô thanh vô tức được.
Lúc này, hắn liếc mắt nhìn ông lão râu tóc bạc trắng, cao tầm tám thước ở các đó ba mươi trượng.
Dung mạo của ông lão này rất tương tự với Long Hành và Long Thắng, đều là mũi cao mắt dài, khí chất nham hiểm.
Tào Hiên nhận ra đây chính là Long Nam Thư, gia chủ của Long gia.
Ông lão này không còn hăng hái phấn chấn như trong ấn tượng của hắn nữa.
Giờ phút này, cái thân thể cao tám thước kia đã có vẻ hơi còng xuống, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, cơ mặt lỏng lẻo, như là một đêm đã già vài chục tuổi.
Nhưng mà trong mắt Long Nam Thư, ngoại trừ thê lương và đau buồn ra, thì còn chất chứa một tia lệ ý và hung dữ.
Thậm chí cỗ lệ ý này còn lan tràn ra ngoài, làm cho đám ruồi muỗi bị hấp dẫn bởi ánh lửa ở xung quanh rơi rụng xuống đất, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Tào Hiên rùng mình một cái, hắn ý thức được, tuy vị gia chủ của Long gia này đã suy sụp, nhưng hổ bệnh thì vẫn còn dư uy.
Trận tranh đấu con đường vận chuyển đường sông Tú Thủy này, vẫn là một tràng long tranh hổ đấu.
Tào Hiên lập tức thu hồi suy nghĩ lại, rồi thản nhiên đi ra ngoài.
Chuyện cấp bách của cẩm y vệ bọn họ, vẫn là Nghịch Thần Kỳ. . .
Còn tất cả những thứ còn lại đều không quan trọng.