Chương 131: Quyết sinh tử (2)
“Mị Nương phân tích thật lợi hại!” Độc Tí Đao – Lý Thương tầm bốn mươi tuổi, ngũ quan của hắn rất to, huyệt thái dương nhô cao.
Ống tay áo bên phải trống rỗng, dùng tay trái cầm chén trà. Khóe môi hắn hơi cong lên, mặt ẩn chứa ý cười: “Nha nội của chúng ta rõ ràng là tiếc tiền, không thua nổi, lại bị người ta nói thành đại trượng phu khinh tài trượng nghĩa.”
Tả Thanh Vân hơi híp mắt lại, lời nói hàm chứa trào phúng: “Nói cứ như là ngươi thua nổi ấy nhỉ, có giỏi thì tiếp nhận một trận sinh tử lôi của ta, bát phẩm hoặc thất phẩm thì tùy ngươi chọn, chúng ta muốn chơi thế nào cũng được.”
“Cũng được!” Lý Thương cười to một trận, thổi lá trà trong chén: “Chỉ cần bây giờ ngươi dám nhận tiền đặt cược của ta, thì có gì là không thể? Hôm nay, Lý mỗ thêm mười ngàn lượng bạc và hai tòa võ đài, không biết ngươi có dám nhận hay không?”
Ngô Mị Nương nhất thời cau mày, lặng lẽ kéo ống tay áo của Tả Thanh Vân.
Tả Thanh Vân lại không thèm để ý, sắc mặt tái xanh hơi biến ảo, sau đó lại cười đắc ý: “Nhận thì nhận, nhưng nếu như lão Lý người dám nuốt lời, vậy Tả mỗ sẽ đốt chín chiếc thuyền hàng và bảy nhà tửu lâu của ngươi.”
Trên mặt hắn đang cười, nhưng lồng ngực lại cực kỳ khó chịu, trong lòng hắn cũng biết mình trẻ tuổi nóng tính, bị lão già này lừa.
“Vậy thì một lời đã định.” Lý thương đặt chén trà xuống, khóe môi cong lên nở một nụ cười: “Trận này có vẻ như là ăn chắc rồi, lão Độ, có muốn làm một chút không?”
Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Ngũ quan của người này vốn cực kỳ tuấn tú, nhưng tiếc là mặt đầy rõ, làm hỏng cả một khuôn mặt đẹp.
Sắc mặt hắn vui mừng, nhàn nhã lắc đầu một cái: “Ngày hôm nay là sinh tử lôi của hai nhà các ngươi, ta sẽ không tham dự.”
Cũng đúng lúc này, một tiếng ‘đông’ vang lên ở bên dưới lầu.
Đó là có người nổi trống, tuyên cáo trận sinh tử lôi này chính thức bắt đầu, xin mời song phương nhất quyết thắng bại hôm nay đi lên trên đài.
Lúc này, Tả Thanh Vân mới thu hồi tinh thần, ngưng thần nhìn về phía võ đài.
Giờ phút này, Sở Hi Thanh cũng đã đạp lên bậc thang, nhưng đúng lúc này, Lục Loạn Ly lại nhét một phù lục có chất ngọc to bằng bàn tay vào trong tay của Sở Hi Thanh.
“Cầm đi, nếu như người cảm thấy không chịu nổi, thì hãy truyền chân nguyên vào trong tấm phù này.”
“Đây là. . .”
Sở Hi Thanh cúi đầu nhìn một cái, hắn nhận ra đây là một viên ngọc phù mà võ tu cũng có thể sử dụng.
Chỉ là không biết cấp bậc, cũng không biết là pháp thuật gì.
Con người Sở Vân Vân lại hiện lên vẻ kinh dị, kiến thức của nàng rộng rãi, nhận ra đây là một viên ngọc phù Phong Độn Phù cấp bậc ngũ phẩm, có thể khiến Sở Hi Thanh hóa thành cuồng phong, chạy ra khỏi võ đài.
Thứ này rất đắt, giá trị ít nhất phải sáu ngàn lượng bạc.
Đây chắc là món đồ bảo mệnh của Lục Loạn Ly.
“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Cứ cầm là được!” Lục Loạn Ly khoanh tay trước ngực, có chút không nỡ mà liếc nhìn cái ngọc phù kia.
Sau đó, nàng vẫn cắn răng một cái, rồi hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ không hại ngươi.”
Sở Hi Thanh cảm thấy buồn cười, hắn biết nghe lời hay, cho nên liền nhét ngọc phù vào túi nang ở bên hông.
Khi hắn đi lên võ đài, liền trông thấy Trang Hồng Phi cũng leo lên đài từ bên đối diện.
Lúc trước, hắn để trần nửa thân trên, nhưng giờ phút này, hắn lại mặc một lớp giáp mềm cực kỳ đặc thù.
Chất liệu của cái giáp mềm này khá giống với cái nội giáp kia của Sở Hi Thanh, được bện từ sợi tằm và sợi đồng.
Nhưng bên ngoài cái giáp mềm này còn có hơn hai mươi cái túi, bên trong chứa đầy các loại ám khí. Bên ngoài rìa giáp mềm còn có phù văn, tựa như là có tác dụng giảm bớt trọng lượng.
Bằng không thì trọng lượng của đám ám khí này phải hơn trăm cân, sẽ làm cho Trang Hồng Phi mệt chết.
Khi người này leo lên đài, toàn bộ năm tầng khán đầy đều ầm ầm lên, vô số người ở bốn phương tám hướng đều kêu cái tên Trang Hồng Phi.
“Hai vị đã chuẩn bị xong chưa?”
Phụ trách trọng tài là một vị võ tu thất phẩm, hắn liếc mắt nhìn hai người, thấy hai người đều không biểu hiện chỉ, liền thản nhiên như không mà nói: “Như vậy thì sau ba tiếng trống là có thể ra tay.”
Thùng!
Tiếng trống vang lên, tựa như gõ vào nơi sâu xa trong nội tâm mọi người, làm cho toàn bộ Thắng Bại Lâu chìm vào yên lặng lần nữa.
Trang Hồng Phi lại chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn vào Sở Hi Thanh: “Hai cô bé kia là nữ nhân của ngươi? Đều rất xinh đẹp, sao ngươi lại ngu xuẩn chạy đến đây đánh trận sinh tử lôi này chứ?”
Sở Hi Thanh không thèm để ý, tay hắn đè đao, đem tinh khí thần ngưng tụ lại một chỗ.
Hắn đã dùng Thần Lực Đan và Dung Huyết Đan từ trước rồi, lúc này toàn thân đều đang tỏa nhiệt.
Pháp khí xà cạp cũng được quấn vào bắp chân, có thể phát động bất cứ lúc nào.
* * *
đầu tháng bạo chương, cầu Đề Cử.........