Chương 135: Hồi trảm (2)
Tả Thanh Vân thì lại không kìm được nụ cười trên mặt, khóe môi hắn cong lên, lại giả vờ như bình tình mà uống trà.
Lúc trước, tâm trạng của hắn cực kỳ tệ, không quan tâm đến chén Tuyết Dương Xuân cực phẩm ở trên bàn, để cho nó lạnh ngắt rồi.
Nhưng mà giờ phút này, Tả Thanh Vân lại cảm thấy trà lạnh ngắt cũng có một tư vị khác, sau đắng thì lại ngọt vô cùng.
“Ta cũng rất bất ngờ, không ngờ tiểu Sở có thể thắng. Lão Lý, khi nào ngươi đưa mười ngàn lượng bạc qua? Đừng có nói suông mà không làm đấy nhé.”
Vẻ mặt Độc Tí Đao – Lý Thương âm trầm, ánh mắt thâm độc nhìn hai người Sở Hi Thanh và Trang Hồng Phi trên võ đài, sau đó móc một xấp ngân phiếu ở trên tay áo ra rồi đập lên bàn.
“Hôm nay là Lý mỗ thua!”
Lý Thương là võ tu có tu vị lục phẩm thượng, hoàn toàn có sức phán đoán với cục diện trận đấu.
Lúc này, hắn chỉ thấy Sở Hi Thanh vẫn bình tĩnh chiến đấu, không hề có ý định liều lĩnh thì đã biết Trang Hồng Phi không còn cơ hội chiến thắng rồi.
Vì thế mà hắn cũng không còn hứng thú quan sát trận chiến đấu này nữa, mà trực tiếp rời khỏi phòng riêng.
“Phân phó xuống, nếu như kết thúc sinh tử lôi mà Trang Hồng Phi chết rồi thì kéo thi thể của hắn đi cho chó ăn, nếu như không chết. . . thì cũng kéo đi cho chó ăn.”
Câu này của hắn cũng truyền vào trong tai của ba người ở bên trong phòng.
Ngô Mị Nương và Tả Thanh Vân đều cau chặt mày lại, mặt hiện lên một vệt chán ghét.
Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai thì lại mặt không biến sắc, hắn như cười mà như không cười, ánh mắt bình tĩnh và yên lặng.
Mà lúc này, Trang Hồng Phi ở trên võ đài đang không ngừng thở dốc, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống từ trên thái dương của hắn, tay phải thì không ngừng run rẩy.
Cánh tay và phần eo mất máu, không chỉ làm cho hắn tiêu hao rất nhiều thể lực, mà còn làm cho hắn tổn thất rất nhiều chân nguyên.
Mà vì ngăn cản Sở Hi Thanh tiếp cận, Trang Hồng Phi phải dùng tay phải rất nhiều rất rất nhiều, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để ném ám khí ra ngoài.
Chuyện này không chỉ để cho thể lực của hắn tiêu hao nhanh chóng, mà còn làm cho cơ bắp ở tay phải của hắn đã đến cực hạn, nằm ở biên giới co giật.
Bóng người của Sở Hi Thanh thì lại liên tục đuổi theo.
Khoảng cách giữa hai người đã không đủ sáu thước, trường đao của Sở Hi Thanh chỉ cần chém về phía trước là có thể cắt đứt cổ họng của hắn.
Mấu chốt là không chỉ tay phải của hắn đau đớn, mà ám khí cũng không còn nhiều nữa.
Trang Hồng Phi biết mình không thể kéo dài hơn nữa!
Hai mắt hắn trừng lên vì giận, trong con ngươi lộ ra ý quyết tử: “Đưa túi cho ta!”
Đó là hai túi ám khí dự bị của hắn, đặt ở trong khu nghỉ ngơi ở dưới đài.
Khi Trang Hồng Phi vừa nói xong, thì có một tráng hán áo đỏ ở dưới đài, chạy qua ném hai cái túi ám khí lên trên võ đài.
Trong mắt Trang Hồng Phi dần dần hiện ra một tia thất vọng.
Thế mà Sở Hi Thanh không thèm quay qua nhìn hai cái túi kia một chút nào, mà vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào hắn, thanh Huyết luyện Khinh cương đao kia vẫn bện ra một tấm lưới không có kẽ hở, đang từng bước từng bước tiến lại gần hắn.
Trong lòng Trang Hồng Phi đã thấy tuyệt vọng, nhưng vẫn không do dự mà giơ tay phải của hắn lên qua vai lần nữa.
Vẫn là một chiêu thức Bạo Vũ Càn Khôn như cũ, mà đây cũng chính là nguyên do hắn thất bại ngày hôm nay, nhưng cũng là phương pháp cuối cùng để hắn thay đổi thế cục trận đấu.
Sở Hi Thanh thì lại hơi nhướng mày kiếm lên, hắn lại bước nhanh qua trái, rồi chém một nhát!
Sở Hi Thanh không còn bảo thủ không chịu nổi nữa, lần này khoảng cách né tránh của hắn nhỏ hơn gần một nửa so với trước kia.
Mà một chớp mắt tiếp theo, lưỡi đao của hắn đã phá vỡ lồng ngực của Trang Hồng Phi, chém ra một vết thương chói mắt, gần như chém ngực Trang Hồng Phi ra làm hai.
Đặc biệt là phần sau của Huyết luyện Khinh cương đao, trực tiếp lướt qua trái tim của Trang Hồng Phi.
Sở Hi Thanh hơi sửng sốt, hắn còn tưởng rằng một đao này chỉ có thể chặt được tay trái của Trang Hồng Phi xuống, hoặc là trọng theo phần eo của Trang Hồng Phi mà thôi.
Kết quả là người này trực tiếp dùng lồng ngực để đỡ lưỡi đao của hắn.
“Thì ra hôm nay. . . kẻ phải chết chính là ta.”
Trang Hồng Phi đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, mặt đầy vẻ tự giễu.
“Chết chính là loại cảm giác này sao? Thật không cam lòng. . . ngay cả cơm chặt đầu cũng không có. . .”
Thần thái trong mắt hắn từ từ biến mất, rồi toàn thân ngã ầm xuống đất.
Mà lúc này, toàn bộ Thắng Bại Lâu đều bùng nổ, tiếng hò hét mắng chửi như sét đánh, mấy trăm tấm phiếu cược bay khắp khán đài, rồi nhẹ nhàng rơi xuống giống như là tuyết rơi.
Khi đám phiếu cược bay lả tả trên không trung, thì bốn phía trên khán đài cũng bắt đầu vang lên những tiếng chửi rủa.
“Tiên sư cha nhà nó, vậy mà cũng có thể thua?”
“Phế vật, nên chết đi!”
“Đây nhất định là bán độ, vừa rồi tên kia còn nhảy vào đao của tên họ Sở kia.”
“Phế vật, đi chết đi!”
“Đáng ghét, may mà giới hạn đặt cược! Lần này coi như Tả nha nội có lương tâm, không hại chúng ta quá nhiều tiền.”