Chương 158: Thắng nhanh (2)
Sở Vân Vân lắc đầu, sau đó đi vào trong cửa: “Ngươi cẩn thận đám dư nghiệt của Bạch Vân Trại và Huyết Phong Đạo, nếu như gặp được mà không ứng phó nổi thì có thể gọi ta.”
Cái tên này đã có linh thức, dù trong trạng thái ngủ say thì cũng có thể cảnh giác được nguy hiểm, nên không cần quá lo lắng.
Sở Hi Thanh liền ngơ ngác đứng chờ ở ngoài cửa, hắn tiếp tục cảm ngộ đao ý, trầm mê vào trong đó.
Tuy nhiên, khi hắn chuẩn bị tập trung vào cảm ngộ lần nữa, thì lại nghe thấy có người kêu tên của mình.
“Sở Hi Thanh!”
Sở Hi Thanh sững sờ một chút, ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hắn nhìn thấy một thiếu niên mặc áo đen ở cách đó không xa.
Thiếu niên tầm mười lăm tuổi, thân hình cao to, gương mặt có góc có cạnh, ngũ quan rõ ràng như điêu khắc, mắt thì lại hơi giống với hồ ly.
Lông mày của hắn nhíu chặt, vẻ mặt đầy không vui.
Sở Hi Thanh nhận ra người này, mày kiếm của hắn hơi nhướng lên: “Chu Lương Thần? Không phải người bị bệnh nặng sao? Chạy đến đây làm gì?”
Đây chính là Cửu Phẩm Kiếm Ma - Chu Lương Thần, người đã lấy cớ bị bệnh nặng để nhận thua, làm cho hắn tổn thất vạn lượng bạc, cộng thêm một mớ điểm võ đạo.
Trong mắt Chu Lương Thần ẩn chứa một tia giận dữ, hắn vừa mới gọi Sở Hi Thanh vài câu, nhưng đối phương lại bỏ mặc, làm như không nghe thấy.
Lúc này còn lấy chuyện ‘bệnh nặng’ kia ra để trào phùng hắn, còn hỏi hắn đến đây làm gì?
Chu Lương Thần hít một hơi thật sâu, ngăn chặn lửa giận trong lồng ngực: “Bệnh nặng là chuyện giả dối không có thật, là do cậu của ta làm theo ý mình. Trận sinh tử lôi giữa ta và ngươi, ta vẫn chưa nhận thua đâu.”
Hắn một tay đè kiếm, ánh mắt lành lạnh mà nhìn vào vết máu trên người Sở Hi Thanh: “Dường như ngươi vừa với chiến đấu xong, nhưng ta cũng sẽ không chiếm lợi từ ngươi. Chu mỗ cũng chạy một ngày một đêm, bôn ba hơn ngàn dặm từ quận Lâm Hải về Cổ Thị tập, lại từ Cổ Thị tập chạy đến đây, thể lực tuyệt đối không nhiều hơn ngươi. Rút đao đi, ngươi và ta liền quyết thắng thua ở nơi này.”
Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì không khỏi bật cười, lòng thầm nói tên này đúng là một tên cuồng võ nghệ.
Vấn đề ở đây là, hắn có lợi ích gì?
Vừa không có bạc để cầm, lại không có điểm võ đạo để thu.
Nếu như Chu Lương Thần khiêu chiến hắn ở trước mặt mọi người, vậy hắn nhất định sẽ nhận lời.
Nhưng hôm nay, toàn bộ thị trấn bên Hỏa Cốt Quật đều không có một bóng người.
Hắn lắc đầu nói: “Không đánh, ta đánh sinh tử lôi là vì cầu tài. Nếu như Chu huynh thật sự muốn giao thủ với ta, thì có thể đến Miếu thị hẹn trước, chúng ta sẽ lên võ đài đánh một trận.”
Chu Lương Thần nghe thấy thế thì nhất thời buồn bực.
Hắn biết thế lực của cậu Độ Vân Lai ở Miếu thị, mình tuyệt đối sẽ không thể toại nguyện được.
Thậm chí Độ Vân Lai không cần làm gì cả, chỉ cần tiết lộ thân phận con trai trưởng của Lâm Hải Chu thị ra, thì sẽ không có ai dám giao thủ với hắn ở trên sinh tử lôi.
Sinh tử lôi nói là ‘Hai phe không truy cứu sinh tử’, nhưng ai thật sự tin rằng Lâm Hải Chu thị sẽ không báo thù?
Chu Lương Thần hơi suy nghĩ một chút, sau đó thần sắc hơi động: “Ta không thể đánh sinh tử lôi, nhưng ta có thể lấy thứ này ra làm tiền đặt cược.”
Hắn giơ tay ném một khối ngọc bội ra giữa hai người.
“Nếu như ngươi thắng, thì thứ này sẽ là của ngươi.”
Sở Hi Thanh cúi đầu nhìn miếng ngọc bội kia một chút, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, nếu như có lợi ích thì cái gì cũng dễ bàn.
“Đây là một pháp khí bát phẩm hệ Lôi, ngươi nhất định muốn đặt thứ này?”
Pháp khí bát phẩm bình thường đáng giá tầm một ngàn lượng bạc, nhưng mà pháp khí bát phẩm hệ Lôi thì lại rất hiếm thấy.
Hắn nhìn thấy mặt Chu Lương Thần rất nghiêm túc thì lại thấy buồn cười, liền móc một viên tiền đồng từ trong tay áo ra, rồi bắn lên không trung.
Viên tiền đồng kia bay lên ba trượng ở giữa không trung, sau đó mới bắt đầu rơi xuống.
Chu Lương Thần một tay đè kiếm, trong con ngươi có tinh mang bắn ra bốn phía.
Ngay khi tiền đồng rơi xuống đất, tạo thành một tiếng ‘keng’, thì Chu Lương Thần bỗng nhiên rút kiếm.
Nhưng mà đúng lúc này, vỏ đao của Sở Hi Thanh cũng phát ra một tiếng ‘sặc’.
Chu Lương Thần còn chưa kịp phản ứng, thì một ánh đao lăng lệ đã chỉ vào cổ họng của hắn.
Con ngươi của Chu Lương Thần trợn trừng lên, chỉ vì kiếm của hắn chỉ mới rút được chưa đến nửa tấc!
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, vẻ mặt vui mừng: “Như vậy thì ta liền vui lòng mà nhận miếng ngọc bội này rồi!”
Hắn đã kiếm được không ít từ trận chiến bên trong Hỏa Cốt Quật, nhưng mấy thứ đó không thể gặp ánh sáng như miếng ngọc bội này của Chu Lương Thần, hắn có thể quang minh chính đại mà dùng miếng ngọc bội này.
Tuy nhiên, thật ra thì trận chiến này là hắn đang bắt nạt người ta.
Hiệu quả của thẻ nhân vật Tần Mộc Ca vẫn còn chưa biến mất đâu.
Chu Lương Thần thì lại trở nên thất thần và chán nản, thể mà hắn và Sở Hi Thanh lại chênh lệch nhau nhiều đến mức này?
Tại trước mặt người này, ngay cả kiếm mà mình còn không rút ra được.