Chương 161: Thăng lá
Lúc sáng sớm, Chu Lương Thần trở lại đại trạch của Chu thị ở Lâm Hải.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt vô thần, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác.
Lúc này, đã có mấy vị quản gia và mấy gã sai vặt chạy ra nghênh đón, hỏi han ân cần. Chu Lương Thần lại bỏ mặc tất cả, tiếp tục đi một bước, lại đi một bước, thẫn thờ đi vào trong.
Nhưng khi hắn đi vòng qua bình phong chắn cổng, ánh mắt Chu Lương Thần lại hơi nhúc nhích.
Trong tòa đại sảnh hùng vĩ và rộng rãi của Chu gia lại ngồi đầy người.
Cha của hắn, Tam Chỉ Kinh Thần – Chu Hùng Bá đang ngồi ở chính giữa đại sảnh, mặt quay về phía nam, lưng đưa về phía bắc.
Người đang ngồi hai bên, hoặc là tộc lão và trụ cột của Chu gia, hoặc là các nhân vật anh kiệt trong đám gia thần.
Bên trong đại sảnh, chỉ tính riêng cao thủ thất phẩm cũng đã có hơn hai mươi vị.
Cậu của hắn, Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai cũng xuất hiện ở trong hàng ngũ đó.
Dường như bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó, nhưng lúc này, tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn về phía Chu Lương Thần ở bên ngoài cửa.
Mặt Chu Lương Thần thản nhiên như không, liếc mắt nhìn nhau với bọn họ, sau đó lại tiếp tục cất bước, đi về phía tiểu viện của mình.
“Lương Thần, ngươi đứng lại cho ta!”
Lúc này, một vị phu nhân trung niên có ngũ quan xinh đẹp, khí độ ung dung đi từ trong ra.
Nàng cau chặt mày liễu, nhìn Chu Lương Thần từ trên xuống dưới: “Lương Thần, ngươi bị làm vậy, vì sao lại có dáng vẻ như thất hồn lạc phách?”
Chu Lương Thần không chỉ không dừng bước chân, thậm chí còn không có hứng thú để trả lời, hắn tiếp tục cất bước đi về phía đông.
Trên mặt phu nhân trung niên nhất thời lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Sau khi đứa nhỏ này mai danh ẩn tích để đi đánh sinh tử lôi ở Cổ Thị tập, thì càng ngày càng không nghe lời.
Độ Vân Lai thì lại mở miệng cười một tiếng, cầm chén trà trên bàn lên: “Ngươi tìm Sở Hi Thanh? Xem dáng vẻ này của ngươi thì đã bại bởi hắn?”
Chu Lương Thần vẫn không thèm để ý mà tiếp tục cất bước đi về phía đông như cũ, Độ Vân Lai thấy thế thì không khỏi lắc đầu, thổi lá trà trong chén: “Làm sao? Rốt cuộc là thắng hay bại, ngươi còn không có cả can đảm để trả lời à?”
Rốt cuộc thì bước chân của Chu Lương Thần cũng dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn vào trong đại sảnh, ánh mắt ảm đạm: “Như cậu đã dự đoán, ta không phải đối thủ của Sở Hi Thanh. Ta và hắn chiến một trận công bằng, lại thất bại trong một hiệp, ngay cả kiếm cũng không thể rút ra.”
Lúc này, mọi người trong đại sảnh nhất thời xôn xao.
Tất cả bọn họ lại nhìn về phía Chu Lương Thần lần nữa, bọn họ không thể tin được rằng thiếu niên thiên tài trong nhà mình, thậm chí là trong quận Lâm Hải này lại có thể bại bởi người khác trong vòng một hiệp.
Tay của Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai cũng run lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Hắn dự đoán Chu Lương Thần sẽ đi tìm tên nhóc họ Sở kia, có thể sẽ ăn chút thua thiệt nhỏ.
Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh có thể phản chất tất cả kiếm ý và đao ý, hiển nhiên là khắc chế kiếm đạo của Chu Lương Thần.
Nhưng chỉ cần đứa cháu ngoại này của hắn không ra tay với Sở Hi Thanh ở gần Cổ Thị tập, thì kiểu gì cũng phải chiến đấu được năm mươi sáu mươi hiệp chứ.
Bại trong một hiệp, làm sao có khả năng?
Phu nhân trung niên thì lại cười khẽ một tiếng: “Võ tu chúng ta, thắng thua một hai trận trong khi luận võ so tài là chuyện bình thường. Ngoại từ vị Bá Võ Vương kia ra, ai có thể thắng cả đời? Nguyên công của ngươi bây giờ chỉ là cửu phẩm thượng, bại bởi đối thủ có tu vị cao hơn ngươi thì cũng là chuyện rất bình thường. Kiếm ý của ngươi bây giờ đã đánh mài dũa, chân nguyên cũng sắp tăng lên rồi, khi đó chiến thắng lại là được. . .”
Chu Lương Thần lại cười tự giễu, đánh gãy lời nói của phu nhân trung niên: “Mẫu thân, tu vị của người kia tương đương với ta, đều là cửu phẩm thượng.”
Lúc này, toàn bộ đại sảnh đều hoàn toàn yên tĩnh, rất lâu sau vẫn không có âm thanh gì.
Mãi cho đến một lúc sau, mắt hổ của Chu Hùng Bá mở ra: “Vân Lai, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Độ Vân Lai cười khổ nói: “Hai ngày trước, có một vị thiếu niên đã tu thành Nhai Tí đao ý quật khởi ở Miếu thị, đã chém chết Trang Hồng Phi ở trên sinh tử lôi. Đối thủ tiếp theo của hắn chính là Lương Thần, ta cho rằng Lương Thần không phải đối thủ của người này, cho nên đã đánh thuốc mê Lương Thần rồi đưa hắn trở về quận Lâm hải. Kết quả đứa nhỏ này không cam lòng chịu thua, lại chạy trở về. Tuy nhiên, ta không ngờ hắn sẽ bại bởi một chiêu của đối phương.”
Hắn lời ý mà ý nhiều, năm ba câu đã giải thích nguyên do cho mọi người hiểu.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều biến sắc.
Ngăm năm trước, Huyết Nhai Đao Quân đã gần như là diệt sạch Lâm Hải Chu thị, bởi vậy Chu thị cực kỳ mẫn cảm với cái Nhai Tí đao ý này.