Chương 19: Huyết Phong Đạo
Ngay khi Tàng Kinh Lâu chấn động kịch liệt, Diệp Tri Thu vội vã chạy về phía Tàng Kinh Lâu với sắc mặt tái nhợt.
Thân hình của nàng lao đi như cuồng phong, bay lượn giữa không trung như một con chim diều hâu, hầu như là chân không hề chạm đất.
Diệp Tri Thu vừa chạy vừa thầm mắng trong lòng.
Sau khi đám đệ tử nội môn đi vào Tàng Kinh Lâu, bọn họ sẽ ở trong đó tận hai ngày, cho nên đám giáo đầu như nàng sẽ không chờ ở dưới Tàng Kinh Lâu hai ngày trời.
Nàng đã hẹn đi uống trà và chơi mạt chược với Lâm bộ đầu của thành đông.
Diệp Tri Thu không ngờ mình còn chưa ra khỏi cửa võ quán, thì bên trong này đã có biến cố kinh người như vậy rồi.
Khi nàng rơi xuống trước bậc thang của Tàng Kinh Lâu, liền nhìn thấy giáo đầu Thiệu Linh Sơn của Tây viện, giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện đang đứng ở phía trước, hai người họ đang giằng co với một thiếu niên mặc huyết y ở cửa lớn.
Thiếu niên kia khoảng 15 16 tuổi, mũi ưng mắt sâu, khí chất âm lãnh, ánh mắt hàm chứa trêu tức mà nhìn ra bên ngoài.
Diệp Tri Thu có chút không hiểu, nàng liền nhảy qua bên cạnh hai người họ.
“Lão Khâu, Thiệu Linh Sơn, có chuyện gì thế, các ngươi chỉ đứng ở đây xem?”
Thiệu Linh Sơn vẻ mặt âm lãnh, không hề nhúc nhích: “Đừng qua đây, trở về.”
Diệp Tri Thu làm sao có thể nghe theo đối thủ của mình chứ?
Nàng đã lao đến trước cửa lớn, một tay bắt về phía cổ của thiếu niên mặc huyết y.
Thiếu niên không phản kháng chút nào, chỉ cười khúc khích tại chỗ.
Lúc này, bên trong Tàng Kinh Lâu bỗng nhiên nổ “Oanh” một tiếng.
Diệp Tri Thu hơi ngây người, nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Đó là cánh cửa thứ ba ở hành lang bên trái, nơi đó đang có một đám cháy rất to, khói bay nghi ngút.
Nàng còn nhìn thấy hai cánh cửa khác cũng có dấu vết cháy khét.
“Đó là để Bài Vân Chưởng và Chân Ý Đồ, vậy là một trong mười nghệ truyền ngoài của các ngươi đã bị đốt thành tro.”
Thiếu niên mặc huyết y tùy tiện để Diệp Tri Thu nắm lấy cổ của mình, trên mặt nổi lên một nụ cười khẩy: “Diệp giáo đầu, mỗi khi ngươi tiến lên một bước, thì một bộ Chân Ý Đồ ở trong tòa Tàng Kinh Lâu sẽ cháy thành tro tàn.”
“Nếu như ta có vấn đề gì, như vậy thì toàn bộ tòa Tàng Kinh Lâu này, cộng thêm tất cả mọi người ở trong đó đều sẽ chôn cùng với ta.”
Ánh mắt Diệp Tri Thu hiện lên vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Nàng không biết đối phương nói là thật hay giả.
Thiếu niên mặc huyết y lại bật cười một tiếng, lấy một tấm phù lục màu đỏ rực ra, quơ quơ trước mặt ở Diệp Tri Thu.
“Nhìn thấy không? Bạo Viêm Phù, trên thị trường có giá mười lượng bạc một tấm, hiện giờ trong tòa Tàng Kinh Lâu này có chôn tổng cộng 6900 tấm Bạo Viêm Phù, uy lực của nó đủ để thổi bay cả tòa Tàng Kinh Lâu. Nếu như ngươi không tin, thì có thể thử một lần.”
Diệp Tri Thu không khỏi hít một hơi khí lạnh, nàng nhìn thấy các vách tường chung quanh có dán không ít các tâm phù lục có màu hỏa sắc như vậy.
Nhưng đám người này chi nhiều tiền như vậy để làm gì?
6900 tấm Bạo Viêm Phù, đây chính là 69000 lượng bạc.
Mặt thiếu niên mặc huyết y đầy vẻ hời hợt, vỗ một cái vào tay của Diệp Tri Thu: “Nếu như Diệp giáo đầu không muốn thử thêm lần nữa, vậy thì mời lùi ra ngoài, nhớ là đóng cửa lại.”
Sắc mặt Diệp Tri Thu tái xanh, đứng bất động tại chỗ.
Ngay khi nàng đang do dự, phía sau vang lên một tiếng nói hùng hồn mà âm lãnh: “Diệp giáo đầu lùi lại đi, tên tạp chủng này nói hẳn là thật.”
Diệp Tri Thu quay đầu lại, phát hiện bóng người cao lớn như núi của quán chủ Lôi Nguyên đã đứng ở ngoài cửa.
Bên cạnh quán chỉ Lôi Nguyên còn có vài người nữa.
Đó là một người trung niên mặc trang phục Cẩm y vệ Thiên hộ, tóc xanh râu xanh mi xanh, tướng mạo cực kỳ kỳ dị.
Diệp Tri Thu nhìn một cái là nhận ra ngay, đây là hộ sở Thiên hộ Tòa Hiên, Cẩm y vệ Đông trấn phủ ty.
Nàng hừ một tiếng, vẻ mặt vạn phần không cam lòng mà lui ra ngoài, nhưng cũng không đóng cái cửa lớn kia lại.
Có điều, bên trong đã có hai người mặc đồng phục đệ tử nội môn đi ra đẩy cửa, chậm rãi đóng cánh cửa gỗ nặng nề này lại.
Sau khi Diệp Tri Thu lùi ra ngoài, nàng phát hiện có rất nhiều Cẩm y vệ đang nối đuôi nhau mà nhảy vào trong sơn, trên người bọn họ đều mặc trọng giáp, tay cầm đao kiếm, đằng đằng sát khí, vây quanh tòa Tàng Kinh Lâu mười hai tầng này chặt đến mức nước chảy không lọt.
Diệp Tri Thu không khỏi nhìn về phía Lôi Nguyên và Tòa Hiên với ánh mắt nghi ngờ: “Quán chủ đại nhân, Tào thiên hộ, xin hỏi đây là chuyện gì? Đám người ở bên trong là tặc tử đến từ phương nào?”
“Bọn họ là Huyết Phong Đạo ở dưới trướng Lý Đạo Quy.”
Người nói chuyện chính là Tòa Hiên, hắn hơi nhướn mày: “Khoảng tầm ba mươi ngày trước, mật thám của chúng ta phát hiện có người mua một lượng lớn Bạo Viêm Phù ở thị trường chợ đen, lúc này báo lên Đông trấn phủ ty.”
“Sau khi điều tra, chúng ta đã khóa chặt trọng phạm bị truy nã Huyết Phong Kiếm - Lý Đạo Quy, người đã lẻn vào quận Tú Thủy trong thời gian gần đây, không có là có ý đồ gì. Bản thiên hộ ra sức điều tra, cách đây không lâu mới tìm được võ quán Chính Dương, nhưng tiếc là vẫn đến chậm một bước.”
Lôi Nguyên nhíu chặt lông mày, ánh mắt lấp lánh mà nhìn Tòa Hiên: “Lý Đạo Quy và Vô Tướng Thần Tông không thù không oán, hắn đến võ quán Chính Dương của chúng ta làm gì?”
Sắc mặt Tòa Hiên hơi trầm xuống, nhìn về phía Tàng Kinh Lâu mười hai tầng kia: “Chắc là đến vì Nghịch Thần Kỳ của Tần Mộc Ca, không biết Lý Đạo Quy đã chiếm được tin tức từ đâu, hắn cho rằng manh mối của Nghịch Thần Kỳ đang được che giấu ở trong tòa Tàng Kinh Lâu này.”
Lôi Nguyên và mấy vị giáo đầu ở đây đều ngây người, liếc mắt nhìn nhau một chút.
Lôi Nguyên lập tức cảm thấy rất đau đầu, lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, suy nghĩ xem nên làm gì để hóa giải tình thế nguy cấp này.