Chương 206: Bia đá
Chu Lương Thần đi theo sát sau lưng Sở Hi Thanh.
Hắn không khỏi cau mày khi nhìn thấy tình cảnh ở phía trước, trong mắt còn hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Chẳng lẽ kia là Thần Ngao Tán Nhân?”
Nghe thấy vậy thì thu màn hình huỳnh quang hư ảo vào trong góc, rồi nhìn về phía trước mặt.
Nơi này là một quảng trường rộng tầm mười mấy trượng bằng đá cẩm thạch, nơi cuối cùng có chín tòa bia đá cao chừng năm trượng.
Những bia đá này đều không có ngoại lệ, tất cả đều có khắc một chữ ‘Ngộ’ cứng cáp mạnh mẽ.
Những chữ này phải to đến phạm vi ba trượng, cực kỳ bắt mắt.
Tuy nhiên, thứ hấp dẫn Sở Hi Thanh là tòa bia đá nằm ở trung tâm.
Phía trên đó là một ông lão mặc áo bào xanh đang đứng, hắn hạc phát đồng nhan, râu trắng mi trắng, khí chất bất phàm, tiên phong đạo cốt.
(hạc phát đồng nhan = tóc trắng mặt trẻ, non)
Tuy nhiên, dưới góc trái của khuôn mặt hắn có mấy cái bớt hình bông tuyết màu trắng.
Con ngươi Sở Hi Thanh nhất thời co lại, vẻ mặt nghi ngờ không thôi.
Trước khi hắn đến Lâm Hải, hắn đã từng tìm hiểu qua về cuộc đời Thần Ngao Tán Nhân.
Cái ông lão mặc áo báo xanh này, có dung mạo hoàn toàn giống hệt với Thần Ngao Tán Nhân ở trong truyền thuyết.
Đặc biệt là cái vết bớt màu trắng kia, hoàn toàn là ký hiệu của Thần Ngao Tán Nhân.
Vị này đứng xưng là Thần Ngao, thật ra thì không có liên quan gì với Ngao tộc cả.
Trái lại thì người này rất thích ăn các loại rùa biển và Kim Ngao, khi già còn bắt một con Đông Hải Thần Ngao có tuổi thọ vạn năm về làm vật cưỡi.
Nghe đồn Thần Ngao Tán Nhân có huyết mạch ‘Thất vỹ Phong Ly’.
Loại thần thú này cũng được gọi là ‘Phong Sinh thú’, hình dạng tựa như điêu (chồn), có bảy cái đuôi, có thể thao túng phong tuyết, lấy các loại cá làm thức ăn.
Vì thế nên Thần Ngao Tán Nhân có cái bớt ở trên mặt, đây cũng là thứ để chứng minh huyết mạch yêu tộc của hắn.
Tuy nhiên, Thần Ngao Tán Nhân là người của mấy ngàn năm trước, tuyệt đối không thể sống đến bây giờ.
“Chắc hẳn là một phân hồn hoặc là ý thức của Thần Ngao Tán Nhân, cũng có thể là hình chiếu từ mấy ngàn năm trước.” Sở Hi Thanh hơi suy tư rồi nói: “Có người nói tu sĩ nhất phẩm có thể tu luyện ra ‘phân hồn hóa thể’, thủ đoạn và thần thông của bọn họ, không phải thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng nổi.”
Hắn lập tức cất bước đi về phía trước: “Chúng ta qua xem một chút.”
Lúc này, đám võ tu cửu phẩm kia vào bí cảnh cũng đã tụ tập ở bên đó.
Bọn họ đang ngồi khoanh chân ở trên quảng trường bằng đá cẩm thạch, ngửa đầu nhìn lên trời, nhưng không biết là đang nhìn cái gì.
Tuy nhiên, nếu những bia đá này đã có chữ ‘Ngộ’, vậy thì có thể là cửa ải này sẽ liên quan đến ngộ tính.
Khi Sở Hi Thanh đi vào quảng trường bằng đá cẩm thạch, thần sắc hắn hơi động.
Hắn phát hiện Thần Ngao Tán Nhân ở trên đỉnh chóp của bia đá kia, dường như đang nhìn về phía mình.
“Đệ tự của ta, ngộ tính, gân cốt, khí vận, trí tuệ, thiếu một thứ cũng không được. Trong bốn cái này thì ta coi trọng ngộ tính nhất. Các người có thể nghiên cứu chín bức bia đá chữ ‘Ngộ’ này, chỉ cần lĩnh ngộ được bất cứ chân ý của một bia đá nào trong đó, lại để lại một vết sâu ba tấc trở lên ở trên bia đá, thì mới có tư cách vượt qua ải này.”
“Lấy một canh giờ làm hạn định, người lĩnh ngộ nhiều bia đá trong thời gian này sẽ có ban thưởng khác. Người ngộ được năm bia đá, có thể lấy được 200 lượng bạc. Người ngộ được bảy bia đá, có thể lấy được một cái pháp khí thất phẩm thượng. Người ngộ được kiếm chiêu hoàn chỉnh, có thể lấy được chân nguyên mà ta để lại, vì đó mà thức tỉnh một loại thiên phú huyết mạch. . .”
Sở Hi Thanh phát hiện đây không phải là tiếng nói của Thần Ngao Tán Nhân, mà là một đoạn ý niệm trực tiếp truyền vào trong đầu óc của hắn.
Lúc này, Sở Hi Thanh nhìn về phía tòa bia đá ở trung ương nhất.
Giờ phút này, một bức đồ họa kỳ dị hiện lên ở trước mặt Sở Hi Thanh.
Bức tranh này trực tiếp xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, giống như là màn hình huỳnh quang hư ảo kia của hắn vậy.
Sở Hi Thanh âm thầm kinh ngạc, sau đó cũng ngồi xếp bằng xuống, rồi tập trung nhìn vào trong bức tranh này.
Bức tranh này còn có thể động, bên trong chỉ có một thanh kiếm màu xanh đang trôi nổi ở trung ương.
Trên mũi kiếm và lưỡi kiếm của nó còn có vô số khí lưu màu xanh đang quấn quanh.
Những khí lưu màu xanh này kéo dài, biến ảo muôn phương, không thể dự đoán.
Đầu tiên, Sở Hi Thanh có kinh nghiệm từ việc nghiên cứu bức Nhai Tí Đồ kia, nên muốn ghi nhớ toàn bộ từng chi tiết nhỏ của bức tranh này.
Nhưng sau đó, hắn phát hiện chuyện này không thực tế cho lắm.
Chỉ vì ‘phong’ ở bên trong bức tranh này biến đổi thất thường, căn bản là không có quy tắc cố định.
Sở Hi Thanh bình tĩnh quan sát, dần dần nhận ra một luồng ‘huyền ý’ ở bên trong bức tranh.
Đây chính là cái gọi gió vô thường?
Hắn ngộ ra thứ gì đó, sau đó lại thấy đám khí lưu màu xanh quấn quanh kiếm kia tựa như hóa thành một đạo kiếm quang.