Chương 238: Thủ phạm
Sau khi Sở Hi Thanh đứng vững, hắn liền ngước mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một mảnh không gian trắng xóa, phía trên có ánh mắt trời soi sáng từng ngóc ngách của nơi này.
Dưới chân bọn họ vẫn là một tòa quảng trường được làm từ đá cẩm thạch, trên mặt đất còn có một tầng sương khói màu trắng.
Độ cao của đám sương khói này chỉ đến đầu gối mọi người, chúng nó phiêu đãng khắp nơi, làm cho người ta hoài nghi là mình đang đứng ở trên biển mây, tựa như đặt mình vào tiên cảnh.
Trung ương của quảng trường cũng có một tòa bia đá cao đến năm trượng.
Trên tấm bia đá kia, lại có một chữ “Mộng” rất to.
Lấy bia đá làm trung tâm, có hơn một trăm cái quan tài đá được xếp thành một hình tròn cực lớn.
Phía dưới bia đá có một cái ao vuông vắn rộng một trượng, bên trong ao đều là những chất lỏng màu xanh lam.
“Cửa ải thứ tư, khảo nghiệm chính là tâm tính!” Bóng người của Thần Ngao Tán Nhân đứng trên bia đá chữ Mộng, đưa mắt nhìn xuống mọi người ở bên dưới: “Đệ tử của ta, ngộ tính, gân cốt, khí vận, trí tuệ, thiếu một thứ cũng không được. Nhưng nếu như không có tâm tính tốt để gánh chịu đại đạo, vậy tất cả chỉ là phù du.”
“Tất cả người tham dự có thể chọn một chiếc quan tài đá để ngủ, một khắc thời gian sau sẽ nhập mộng cảnh, trải qua tam sinh tam thế, nghiệm chứng tâm tính của các ngươi. Người không muốn tham dự, một khắc thời gian sau sẽ được trận pháp đưa ra ngoài bí cảnh.”
“Điểm của ải này sẽ là hai trăm, một trăm người đứng đầu sẽ nhận được một chén Ngọc Tâm Quỳnh Tương, ba viên Thiên Nguyên Đan, một ngàn lượng bạc. Tổng điểm nằm trong mười vị trí đầu có thể nhận được thêm một giọt Tiên Thần Chi Huyết, một cái pháp khí Thất Phẩm, năm viên Thiên Nguyên Đan.
“Ba vị trí đầu có thể nhận được một viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan, người đạt vị trí thứ nhất, có thể lấy được quyền sử dụng tòa bí cảnh cửu phẩm này, cùng với chìa khóa của Vân Hải Tiên Cung, mấy năm sau có thể tham gia trận đấu ở Vân Hải Tiên Cung!”
Sở Hi Thanh nghe thấy chỗ này, bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn.
Tình báo của Chu gia vẫn rất đáng tin, quả nhiên là ba vị trí đầu trong lần tranh cướp bí cảnh này sẽ nhận được Thần Nguyên Hồi Thiên Đan.
Mà những phần thưởng còn lại cũng rất giá trị, nếu gộp lại phải hơn 15.000 lượng bạc. Rất nhiều thứ còn là có tiền cũng không thể mua được, mà phải cần con đường đặc thù thì mới có thể mua được.
Đám võ tu cửu phẩm được na di đến nơi này cũng phát ra những tiếng ồ.
Tổng cộng người ở nơi này không vượt quá một trăm, nói cách khác, thành tích của bọn họ thế nào thì cũng có thể nhận được phần thưởng của Thần Ngao Tán Nhân.
Chuyện này ít nhiều gì cũng hòa tan vẻ sợ hãi và bi thương trên gương mặt của họ, có vài người còn hiện lên ý cười.
Tuy rằng lần tranh cướp bí cảnh này tàn khốc và máu tanh hơn dự đoán của mọi người, nhưng phần thưởng của Thần Ngao Tán Nhân cũng vượt qua dự đoán của mọi người.
Chỉ một ngàn lượng bạc kia cũng có thể làm cho rất nhiều võ tu cửu phẩm phải khổ cực vài năm.
Ngọc Tâm Quỳnh Tương càng là thứ hiếm thấy để gia tăng sức mạnh nguyên thần, giá trị của nó không kém hơn một phần bí dược thượng đẳng của cấp độ cửu phẩm thượng.
Sau khi Thần Ngao Tán Nhân nói xong, thì lại khôi phục yên lặng, chỉ lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Tất cả mọi người vẫn đề phòng lẫn nhau, từng người đều cầm binh khí trong tay, đứng cách xa nhau, duy trì một khoảng cách trên một trượng.
Trận chém giết tàn khốc kia đã tạo thành bóng ma trong lòng bọn họ. Ở trong mắt của bọn họ, tất cả mọi người ở chung quanh đều không đáng tin, bất cứ lúc nào cũng có thể có người xông lên giết người.
Tuy nhiên, cũng có một nhóm người bắt đầu di chuyển, lựa chọn quan tài đá để nằm.
Sở Hi Thanh thì lại cất bước đi đến bên cạnh cái ao ở dưới bia đá, hắn nhìn đám chất lỏng màu xanh lam kia rồi chìm vào suy tư.
Không biết cái ao này là thứ gì mà tỏa ra mùi thuốc mát lạnh thấm đẫm lòng người, làm người ta say sưa.
Hai bên trái phải phía cuối ao còn có hai tòa tế đàn nhỏ, không biết tác dụng là gì.
Sở Hi Thanh thử tiến lại gần, nhưng hắn phát hiện ngoài ao có một luồng sức mạnh mạnh mẽ vô hình đang phong tỏa, khiến cho hắn không thể tiến lại gần phạm vi năm bước.
“Cái ao này và tế đàn kia thật là cổ quái!” Chu Lương Thần đi theo bên cạnh Sở Hi Thanh, tay của hắn nâng cằm, ánh mắt cũng chứa vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Dường như bên trong là một loại nước thuốc nào đó, tài liệu đều không phải thứ tầm thường.”
“Ta cũng không hiểu được.” Tư Hoàng Tuyền cũng đi đến bên cạnh ao, hai tay hắn đặt ở vị trí có thể rút đao bất cứ lúc nào, trong lời nói lại hàm chứ vẻ ngờ vực: “Nếu như là khảo hạch bên trong giấc mộng, vậy vì sao phải thu xếp một cái ao thiên tài địa bảo ở đây?”