Chương 269: Nói đạo lý
“Trước mặt hai vị, ta nào dám nói dối lừa gạt? Sở Hi Thanh đúng là đã quét ngang tất cả thiên kiêu Đông Châu – Thanh Vân Bảng!” Đổng Lâm Sơn lại bật cười một tiếng, hắn lắc đầu nói: “Với bối cảnh và các mối quan hệ của hai vị, muốn chứng thực chuyện này là không khó. Diệp giáo đầu có thể đi về tìm hiểu một hai trước, nếu như Đổng mỗ nói dối nửa câu, thì ngươi có thể tìm Đổng mỗ tính sổ! Khi đó Diệp giáo đầu có trừng phạt ta như thế nào, thì Đổng mỗ cũng cam tâm tình nguyện.”
Sau đó, hắn lại cảm khái một câu: “Vẫn là lâu chủ nhà ta có con mắt tinh đời, dốc hết sức đẩy Sở Hi Thanh lên vị trí 89 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng, bằng không thì Luận Võ Lâu quận Tú Thủy chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Trong quận có một thiếu niên anh kiệt như vậy mà cũng không biết được!”
Lúc này, vẻ mặt của ba người còn lại đều không giống nhau.
Lôi Nguyên thì sửng sốt, sau đó lại vui mừng khôn xiết.
Trong võ quán của mình lại xuất hiện một thiên kiêu Thanh Vân Bảng? Hơn nữa còn là có một không hai ở Đông Châu trong cấp bậc cửu phẩm?”
Diệp Tri Thu thì lại ngây dại.
Một tháng trước, Sở Hi Thanh mới luyện Truy Phong đao pháp đến tầng thứ ba!
Hắn đã có thể quét ngang thiên kiêu Đông Châu – Thanh Vân Bảng rồi? Trình độ võ đạo của Đông Châu đã yếu đến mức này sao?
Không! Không thể nào!
Nàng đã từng nhìn thấy kiếm pháp của Trác Bạch Vân một lần, có thể nói là cực kỳ lợi hại trong giai đoạn cửu phẩm này.
Sở Hi Thanh có thể đánh bại hắn bằng một đao, vậy thực lực của Sở Hi Thanh đã đến cỡ nào rồi?
Dù cho là nấm cũng không phát triển nhanh như tên Sở Hi Thanh này!
Tạ Chân Khanh thì lại tràn đầy mờ mịt.
Nàng đúng là muốn nâng giết Sở Hi Thanh, để cho tên này ăn chút đau khổ, làm sao lại biến thành có con mắt tinh đời rồi?
“Thì ra là như vậy!”
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Tri Thu cũng chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng mang theo tràn đầy lửa giận mà chạy đến đây, suýt nữa thì đánh sập cả Luận Võ Lâu luôn, kết quả lại là mình hiểu lầm sao?
Còn không phân biệt tốt xấu, trách lầm người tốt, đánh Tạ Chân Khanh một trận.
Mặt Diệp Tri Thu đỏ bừng lên vì xấu hổ đến tột đỉnh.
Tuy nhiên, nàng là người rất hiên ngang và gọn hàng, làm chuyện sai lầm thì sẽ nhận, Diệp Tri Thu đưa cành dương liễu trong tay về phía Tạ Chân Khanh, giọng nói thành khẩn: “Tạ tiểu thư, xin lỗi, là ta hiểu lầm! Nếu như Tạ tiểu thư ngươi cảm thấy tức không nhịn nổi, thì có thể đánh trả, đánh đến khi nào ngươi hết tức mới thôi.”
Tạ Chân Khanh không khách khí chút nào, nàng cầm cành dương liễu lên, rồi quất về phía người của Diệp Tri Thu.
Đùng!
Cành dương liễu kia nổ thành mấy mảnh, Tạ Chân Khanh cũng kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Nàng nhìn lòng bàn tay của mình, trên đó đã có một vết đỏ chói mắt.
Tạ Chân Khanh chỉ cảm thấy đau đớn không thôi, tức giận đến suýt rơi nước mắt.
Diệp Tri Thu hơi ngẩn ngơ, sau đó lại lúng túng hơn: “Xin lỗi! Xin lỗi! Ta quên kiềm chế cương khí, bằng không Tạ tiểu thư lại đổi thứ khác để đánh đi nhé? Ta đảm bảo sẽ không chống đỡ!”
“Cút!”
Tạ Chân Khanh tức giận hừ một tiếng, lòng thầm nói nữ nhân này cố tình đúng không?
Nàng trực tiếp quay người, đi cộc cộc cộc lên trên lầu.
Trong lòng Tạ Chân Khanh đã quyết định, bắt đầu từ hôm nay, nàng đã kết thù với đôi thầy trò này rồi!
Các ngươi chờ đấy! Tạ Chân Khanh ta sẽ có biện pháp chơi chết các ngươi.
Nửa khắc thời gian sau, Diệp Tri Thu rời khỏi Luận Võ Lâu với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nàng không lo mình đắc tội với Tạ Chân Khanh.
Mấu chốt là nàng oan uổng người tốt, khiến cho lòng nàng không thoải mái.
“Diệp sư muội dạy đệ tử rất tốt.” Lôi Nguyên lại cảm thán một câu, mặt đầy vui vẻ: “Sở Hi Thanh có thể quét ngang cửu phẩm ở Đông Châu, chứng tỏ hắn có tư cách tiến vào Thanh Vân Tổng Bảng, khi đó thì sẽ vang danh thiên hạ. Đợi đến khi cuộc thi chân truyền cuối năm kết thúc, Diệp sư muội có thể tiến vào nội môn rồi.”
Một khi Sở Hi Thanh leo lên Thanh Vân Tổng Bảng, bên phía tông môn cũng sẽ biết Lôi Nguyên hắn chấp chưởng võ quán Chính Dương hai năm đã có thành tích bực này.
Diệp Tri Thu thì lại gãi gãi mặt, lòng thầm nói Sở Hi Thanh trưởng thành đến trình độ như bây giờ, cũng không có quan hệ gì với nàng cả.
Sở Hi Thanh giống như một cây măng ở dưới gốc cây, không có ai quan tâm hay để ý thì nó vẫn sẽ trưởng thành thành một cây trúc.
Lúc này, bước chân của nàng bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía cảnh cửa lớn nặng nề dày cộm, rộng bảy gian màu đỏ thẫm ở phía trước, trong mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị.
Lôi Nguyên cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, lông mày nhất thời nhướng lên.
“Nha môn Thị Bạc Ty, Tri Thu, ngươi muốn làm gì?”
Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, hắn nhớ đến chuyện Long Hành vẫn bị ngăn ở bờ đông sông Thần Tú.
Gần một tháng nay, con rắn độc của Long gia này đã thử phá vòng vây từ Thị Bạc Ty, nhưng đều bị Thiết Tiếu Sinh chặn lại.
Diệp Tri Thu hơi nhướn mày lên, cầm thanh trọng kiếm sau lưng lên: “Ta vốn muốn chờ hắn chạy ra khỏi cái mai rùa này, rồi sẽ dẫn Sở Hi Thanh đến để nói đạo lý một phen, hôm nay thì đúng lúc rồi.”
Lôi Nguyên nghe thấy thế, khóe miệng không khỏi co quắp lại: “Diệp sư muội suy nghĩ lại đi, đây chính là nha môn Thị Bạc Ty.”