Bá Võ

Chương 281: Âm mưu (2)

Chương 281: Âm mưu (2)

Sắc mặt Thượng Quan Long Tiển lại hơi xanh xám, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Người hầu Thượng Quan Nguyên của hắn, đang đứng đầu ở bên người Thượng Quan Long Tiển hắn.
“Thiếu chủ!” Sắc mặt Thượng Quan Nguyên cũng cực kỳ khó coi, lông mày nhíu chặt: “Thực lực của người này càng ngày càng lợi hại, chỉ sợ chúng ta ép không được, không bằng. . .”
Hắn muốn nói lại thôi, không dám nói lời kế tiếp ra khỏi miệng.
“Không bằng?” Thượng Quan Long Tiển a một tiếng, nở nụ cười: “Có phải ngươi muốn nói chúng ta tạm thời tránh mũi nhọn, chờ sang năm tiếp theo?”
Trên trán Thượng Quan Nguyên không khỏi chảy mồ hôi lạnh: “Thiếu chủ, mấy hôm trước Diệp Tri Thu đã xông vào Thị Bạc Ty vì chuyện Long Hành dẫn người vây giết Sở Hi Thanh, khi đó quán chủ Lôi Nguyên cũng đi theo.”
“Nhìn thái độ của bọn họ là định bảo vệ Sở Hi Thanh. Nếu như chúng ta ra tay với hắn, chỉ sợ sẽ bị phản phệ. Mà ngày hôm nay, thực lực của Sở Hi Thanh đã lên đến trình độ thiên kiêu chân chính. Bây giờ hắn xếp hạng 89, nhưng chưa biết chừng là còn thấp. Trong cuộc thi chân truyền lần này, chỉ sợ không có ai trong chúng ta là đối thủ của hắn, sợ rằng khó có thể đánh lén.”
Thượng Quan Long Tiển cầm chén rượu lên, mặt mỉm cười, nhưng khí tức toàn thân đã lạnh lẽo như băng: “Vì thế nên ngươi muốn thiếu chủ nhà ngươi, đường đường Thượng Quan Long Tiển ta phải nhường đường cho một tên tiện dân? Lại lãng phí thời gian nửa năm ở võ quán Chính Dương?”
Thượng Quan Nguyên không dám nói nữa, hắn quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Long Tiển: “Thiếu chủ! Chỉ cần ngài ra lệnh, thuộc hạ nhất định sẽ không tiếc tất cả để lấy tính mạng của hắn!”
“Ngu xuẩn!” Thượng Quan Long Tiển trực tiếp hắt rượu lên mặt Thượng Quan Nguyên, nhưng sắc mặt của hắn đã chuyển sang tốt hơn vài phần: “Hiện giờ, Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu đang nhìn chằm chằm vào ta, nếu như ngày hôm nay ngươi ra tay giết người, thì ngày mai bọn họ sẽ đến cửa.”
Hắn lại thong dong tự nhiên mà rót cho mình một chén rượu: “Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là chúng ta không có biện pháp gì, Huyết Phong Đạo treo thưởng ở Sát Sinh Lâu đúng không? Có người nói đã tăng lên bảy ngàn lượng rồi, lát nữa ngươi lại cầm một số bạc qua đó, thêm đến 15.000 lượng đi!”
“Ngoài ra, cầm một tấm thiếp của bổn công ty, mời Độc Tí Đao – Lý Thương đến phòng của ta ngồi một chút, ta muốn bàn một chuyện làm ăn với hắn.”
Khóe môi Thượng Quan Long Tiển hơi cong lên, từ từ lộ ra ý cười.
Thiên kiêu Thanh Vân Bảng thì thế nào?
Hắn sẽ không cho phép kẻ này sống đến ngày cuộc thi chân truyền diễn ra.
. . .
Lúc này, Sở Hi Thanh đã đi đến tiệm cầm đồ ở trong con hẻm nhỏ kia.
Vẻ mặt của nàng không khỏi hòa hoãn lại khi nhìn thấy cái cột cờ có tạo hình không khác trường mâu là mấy ở trước cửa tiệm.
Sau đó, Sở Vân Vân lại nhíu mày liễu.
Hôm nay, Sở Vân Vân nhìn thấy thứ này thì cảm giác lại rõ ràng hơn.
Dường như cái cột cờ này đang kêu gọi nàng, khiến cho khí huyết trong cơ thể nàng phập phồng.
Sở Vân Vân cũng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác, cái cột cờ này cực kỳ quan trọng với mình.
Nàng đi qua, dùng bàn tay nhỏ vuốt ve thứ này, sau đó dùng một ít chân nguyên mà mình vừa khôi phục để tìm hiểu thứ này.
Giây lát sau, trong mắt Sở Vân Vân liền hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Kết quả sau khi tra xét là, cái cột cờ này chỉ được làm từ hắc thiết bình thường.
Vấn đề ở đây là, một cột cờ hắc thiết cấp độ bát phẩm thượng, sau khi gánh chịu cường độ chân nguyên cao đến nhất phẩm của nàng lại không bị tổn hại một chút nào!
Rốt cuộc thì đây là món đồ gì?
Sở Vân Vân nhìn về phía hai chữ cổ được khắc ở trên cột cờ.
Sau đó, nàng liền thu hồi ánh mắt.
Hai chữ cổ này rất mơ hồ, không rõ ràng, không thể phân biệt được.
“Chủ quán!” Sở Vân Vân ngước mắt nhìn về phía trong cửa tiệm: “Hiện giờ đã bán được cái cột cờ này hay chưa?”
Chưởng quỹ của cửa hiệu cầm đồ đã đi ra đón.
Trí nhớ của hắn không tệ, nhận ra Sở Vân Vân nên cười khổ một tiếng: “Là khách quan ngươi sao! Không phải lần trước đã nói nửa năm rồi sao? Hiện giờ vẫn còn sớm, ít nhất cũng phải chờ đến đầu năm sau.”
Mày liễu của Sở Vân Vân hơi cau lại, sau đó thả cái cột cờ này ra với vẻ tiếc nuối.
Sau đó thần sắc của nàng hơi động: “Chủ quán, ngươi có biết chủ nhân của cột ở này là ai không? Lại ở nơi nào?”
“Chuyện này?” Ánh mắt chưởng quỹ kia hơi do dự.
Thật ra thì hắn cũng không hiểu vì sao Sở Vân Vân lại muốn cái cột cờ hắc thiết này.
Thứ này có thể dùng làm trường mâu cấp độ bát phẩm thượng, tuy nhiên thân của nó rất thô, nên dùng không tiện cho lắm.
“Vị khách đã cầm cố thứ này cũng đã để lại họ tên và quê quán, lấy đó làm bằng chứng. Nhưng cái này không hợp quy củ. . .”
Giọng nói của chưởng quỹ bỗng nhiên im bặt, chỉ vì hắn nhìn thấy Sở Vân Vân đặt một thỏi bạc nặng đến năm lạng lên trên giá binh khí bên cạnh.
Trên mặt hắn chất đầy ý cười: “Khách quan, ngài chờ một chút.”
Hắn đi trở về quầy hàng để tìm kiếm một chút, không lâu sau thì lấy một cái phiếu ra, đưa đến trước mặt Sở Vân Vân: “Khách quan, ngài xem, chính là tấm này, cầm cố một cái cột cờ hắc thiết rách nát lấy 130 lượng. Người này tên là Lưu Phổ, sống tại con hẻm nhỏ bên phía tây thành.”
Sở Vân Vân ngưng thần nhìn qua, nhớ kỹ cái địa chỉ ở trên đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất