Bá Võ

Chương 283: Cánh cứng rồi

Chương 283: Cánh cứng rồi

Không phải do đao pháp của Sở Hi Thanh có chỗ nào không đúng, mà là do đao pháp của Sở Hi Thanh quá tiêu chuẩn, tiêu chuẩn đến mức không chê vào đâu được, không có bất kỳ tỳ vết vào.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ đã không biết ứng phó như thế nào.
Nhưng Diệp Tri Thu là người đi ra từ chiến trường, thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú.
Đao pháp của Sở Hi Thanh đúng là rất tiêu chuẩn, nhưng mà tương ứng với nó, đao pháp của hắn quá tiêu chuẩn, không đủ linh tính.
Nàng nhắm mắt chỉ điểm nửa canh giờ, sau đó mới đuổi Sở Hi Thanh đang tràn đầy bội phục ra ngoài.
Trong lòng Diệp Tri Thu âm thầm thẹn thùng, nếu như nói tiếp thì nàng sẽ lòi đuôi.
Chỉ lấy Truy Phong đao pháp tầng thứ tư mà nói, thì Diệp Tri Thu thật sự không thể chỉ điểm cho Sở Hi Thanh cái gì.
Những nội dung nàng vừa chỉ điểm cho Sở Hi Thanh, đều là những nội dung của Truy Phong đao pháp tầng thứ năm và tầng thứ sáu.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại đi đến thăm quán chủ Lôi Nguyên.
Vị quán chủ đại nhân này rất bận rộn, bình thường không có thời gian rảnh để để ý đến đám đệ tử.
Vì vậy, tuy rằng Sở Hi Thanh đến tặng ngờ, nhưng hắn cũng chỉ chuẩn bị chào hỏi xong thì sẽ rời đi ngay.
Không ngờ sau khi Lôi Nguyên nhìn thấy hắn thì lại cười to, còn lôi kéo hắn vào ngồi nửa khắc thời gian, lời nói còn rất nhiệt tình, ân cần hỏi han. . .
Cuối cùng, Lôi Nguyên còn địch thân đưa hắn ra khỏi phòng, khiến cho Sở Hi Thanh khá là kinh dị.
Mà sau khi Sở Hi Thanh đi tặng quà một vòng, khi hắn trở về Tạp Vật Viện, lại phát hiện một người mặc quần áo Cẩm y vệ, tóc xanh mày xanh, chắp tay sau lưng đứng ở ngoài cửa.
Sở Hi Thanh không khỏi híp mắt lại.
Người trước mặt này, chính là Thiên hộ Cẩm y vệ của quận Tú Thủy, Tào Hiên.
Sở Hi Thanh đưa Tào Hiên vào gian phòng chật chội bằng đá xanh giống như lần trước.
Vẫn là cái bàn vuông cũ nát kia, góc bàn có một ngọn đèn bằng thanh đồng đang cháy.
Tuy nhiên, cốc uống trà đã được thay bằng sứ trắng, lá trà bên trong cũng được đổi thành đại hồng bao thường thấy trên thị trường.
Sở Hi Thanh bây giờ vẫn rất thiếu tiền, nhưng là thiếu những thứ quý giá như pháp khí, đồ đằng và bí dược.
Hắn đã không cần phải tiết kiệm với những thứ cần thiết trong sinh hoạt nữa rồi, dù sao thì mấy thứ này cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Sở Hi Thanh tiếp nhận ấm trà từ trong tay Sở Vân Vân, vừa cười vừa rót trà cho Tào Hiên: “Thuộc hạ không ngờ Thiên Hộ đại nhân sẽ đích thân đến chơi, để ngài chờ lâu, xin Thiên Hộ đại nhân đừng trách tội.”
Tào Hiên thì lại vừa cười vừa xua tay: “Là ta không mời mà đến, tiểu Sở có tội gì? Hơn nữa ta cũng không chờ bao lâu.”
Con ngươi của hắn hơi co lại.
Tâm tư của Tào Hiên nhạy bén, hắn đã phát hiện ra thần thái và giọng nói của Sở Hi Thanh đã hoàn toàn khác với hai tháng trước.
Khi đó, thái độ của Sở Hi Thanh rất đúng mực, nhưng toàn bộ quá trình đều là cẩn thận từng li từng tí một, tinh thần cũng rất căng thẳng.
Mà giờ phút này, thiếu niên ở trước mặt hắn, sau khi cung kính xong thì chỉ còn lại tùy ý, bình tĩnh, tự nhiên và thong dong.
Trước kia là đối phó, còn bây giờ là xã giao.
Trên mặt Tào Hiên lại không thay đổi chút nào, một tay cầm chén trà mà Sở Hi Thanh đưa cho, lời nói ẩn chứa cảm khái: “Người xưa thường nói ba ngày không gặp thì phải nhìn bằng con mắt khác, lời này không lừa ta. Ngày đó, lần đầu gặp mặt tiểu Sở, liền cảm thấy ngươi thiên tư bất phàm, tiền đồ rộng lớn. Nhưng không ngờ chỉ vẻn vẹn chưa đến ba tháng, mà tiểu Sở ngươi đã có tu vị bát phẩm, leo lên Thanh Vân Bảng, trở thành thiên kiêu hàng đầu của Đông Châu chúng ta.”
“Thiên Hộ đại nhân quá khen, thuộc hạ không dám nhận mấy chữ thiên kiêu hàng đầu này.”
Sở Hi Thanh để bình trà xuống, sau đó vẻ mặt hơi khó hiểu: “Thiên Hộ đại nhân đến đây vào đêm khuya, lẽ nào có việc quan trọng gì? Hay là thời gian gần đây thuộc hạ có gì không đúng?”
Hắn tự nhận là mình vẫn xứng đáng với phần lương bổng của Cẩm y vệ, mấy tháng nay, hắn đã bán tất cả những người có thể bán như Hướng Quỳ.
Ngoại trừ mấy người Lục Loạn Ly nói ra, thì Sở Hi Thanh còn tìm ra một số mật thám đang ẩn núp trong võ quán.
Còn về phần Nghịch Thần Kỳ. . . Cẩm y vệ nhiều người như vậy mà còn không tìm được manh mối của Nghịch Thần Kỳ, sao có thể trông chờ vào hắn?
Lúc này, Tào Hiên lắc đầu: “Thuộc hạ của ta trở thành thiên kiêu Thanh Vân Bảng, há có thể không đến xem? Tiểu Sở ngươi lại không có chỗ nào không đúng cả, mặc dù các ngươi chỉ nhập chức Cẩm y vệ được mấy tháng, nhưng lại là mật thám tốt nhất ở trong tay của ta.”
Sau đó, thần sắc của hắn hơi nghiêm lại: “Tuy nhiên, hiện giờ ta có một trọng trách khác, muốn mời tiểu Sở ngươi tiếp nhận. Những ngày gần đây, Thiết Kỳ Bang hoạt động rất tấp nập, gây sự ở khắp nơi trên quận Tú Thủy. Ta cần ngươi gia nhập và ẩn núp ở Thiết Kỳ Bang, giúp ta nhìn chằm chằm vào hai huynh đệ Thiết thị của Thiết Kỳ Bang!”
Sở Hi Thanh nghe thấy mấy từ ‘trọng trách’ thì nội tâm nhất thời chìm xuống.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất