Chương 329: Thần ân của Táng Thiên
“Đương nhiên là đang làm ăn buôn bán rồi!” Ngô Mị Nương ngẩng đầu nhìn Tả nha nội một cái: “Khoảng tầm giờ tý tối nay, ta nhận được tổng cộng bảy cái Càn Khôn Phi Kiếm, tất cả đều từ các tông môn bang phái của Đông Châu, bọn họ hỏi thăm về trận chiến ở Tri Vị Cư, còn nhờ ta ước định tiềm lực của Sở Hi Thanh. Hiện giờ, mỗi một tờ giấy này, ta có thể kiếm lời hai trăm lượng bạc. Tả công tử, hay là ngươi trở lại sau nhé?”
Tả nha nội cười lạnh, hắn cướp tờ giấy dưới ngòi bút của Ngô Mị Nương, rồi cầm lên xem.
Hắn nhướng mày lên: “Phương diện thiên phú của thể xếp vị trí 60 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng. Hiếm có nhất là tâm tính người này cực tốt, lâm nguy không loạn, trí dũng bao gồm nhiều mặt, bất khuất kiên cường. Chậc, Mị Nương ngươi đánh giá hắn cao thật.”
“Ta vẫn luôn đánh giá hắn rất cao, nhưng sau trận chiến Tri Vị Cư, thì ta lại phát hiện ra rằng mình vẫn đánh giá thấp. Nếu như hắn không chết trẻ, thì trong mười năm nhất định sẽ ghi tên lên Địa Bảng.”
Ngô Mị Nương lắc đầu: “Nhưng tông phái này cảm thấy rất hứng thú với hắn, nhưng ta cho rằng bọn họ sẽ không lôi kéo được hắn đâu. Sở Hi Thanh tu luyện Nhai Tí đao ý, chỉ có Vô Tướng Thần Tông mới có truyền thừa hoàn chỉnh, Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu đều coi hắn như bảo bối. Thử hỏi ao nước cạn làm sao có thể nuôi cá lớn?”
Tả nha nội trả tờ giấy lại cho nàng, mặt không cảm xúc nói: “Viết tiếp đi, ta chờ ngươi viết xong.”
Ngô Mị Nương rất đau đầu, nàng thả bút xuống, nhìn nhau với Tả nha nội: “Việc này là ta không đúng, nhưng Khinh Vân ngươi tùy tiện tham dự vào chuyện của Sở Hi Thanh cũng không có chỗ tốt.”
Tả nha nội khoanh tay trước ngực, giọng nói càng lạnh lẽo hơn: “Không có chỗ tốt liền không tham dự? Tả mỗ vẫn luôn coi trọng mấy chữ ‘quỹ củ’ và ‘nghĩa khí’, ngươi đây là ép ta vào thế bất nghĩa.”
“Chính là vì như vậy nên ta mới cố tình đuổi ngươi đi.” Ngô Mị Nương than nhẹ, nàng xoay cái tẩu thuốc trong tay, liếc mắt nhìn về phía mặt sông ở bên ngoài cửa sổ: “Tình hình của phụ thân ngươi ở quận Tú Thủy rất khó khăn, gần như bị Thái thú và quận úy chèn ép đến không còn quyền lực. Trước kia hắn còn có người trong triều chống đỡ, nhưng hôm nay Bá Võ Vương đã mất, tình thế trong triều cũng khó đoán, sóng ngầm mãnh liệt, ngươi cũng đừng gây phiền cho hắn.”
Chức vị quận thừa, tuy rằng là phó quan của quận trưởng, trên danh nghĩa là dưới một người trên vạn người, nhưng thật ra địa vị lại rất lúng túng.
Nếu như thái thú không chịu phân quyền, vậy thì quận thừa chẳng là cái thá gì.
“Còn nữa, Khinh Vân ngươi bây giờ có bao nhiêu mặt mũi? Ngươi đến thì làm sao? Chỉ cần một người trong tám tên gia tướng lục phẩm của Thượng Quan gia xuất hiện, là ngươi đã không thể ứng phó được. Huống chi lần này còn có Thượng Quan Thần Hạo đích thân ra tay. Quy củ của ngươi, chẳng là cái thá gì khi ở trước mặt hơn bốn ngàn tộc binh và gia tướng của Thượng Quan gia.”
Ngô Mị Nương châm lửa cho tẩu thuốc: “Ta chính là muốn đuổi ngươi đi đây, nếu như nha nội ngươi không muốn nhận người bạn này, thì Mị Nương cũng không còn lời nào để nói.”
Tả nha nội nhíu chặt lông màu, phát ra một tiếng hừ đầy bất mãn.
Sau đó, hắn cầm một cái kèn hiệu to tầm bàn tay, toàn thân được làm bằng ngọc đỏ thắm, đặt vào trước mặt Ngô Mị Nương: “Ngươi dùng pháp thuật, thổi kèn hiệu này ba lần giúp ta, ta liền tha thứ cho ngươi lần này.”
Ngô Mị Nương nhìn cái kèn hiệu đỏ thắm này, vẻ mặt hơi sững sờ.
Cái này dường như là một pháp bảo truyền âm và tin tức, phẩm chất cực cao.
Mấu chốt là bên góc dưới phía trái của chiếc kén ngọc này, còn có khắc dấu ấn của Công bộ triều đình.
“Thổi kèn hiệu lệnh?” Mày liễu của Ngô Mị Nương cau lại: “Ngươi định làm cái gì? Chớ có làm loạn!”
Chiếc kèn hiệu bằng ngọc này có con dấu của Công bộ, khiến cho Ngô Mị Nương cảm thấy hơi lo lắng.
Cái pháp khí này hiển nhiên là được xuất từ tay Công bộ của triều đình, là công cụ liên lạc với của quan chức.
Chẳng lẽ Tả Thanh Vân định sử dụng mối quan hệ trong quan trường? Chuẩn bị đối phó với Thượng Quan gia?
“Ngươi đừng xía vào!” Tả Thanh Vân hai tay nắm chặt, mặt hàm chứa vẻ cười gằn: “Chỉ cần thổi kèn là được! Ngươi yên tâm, cái kèn hiệu này không có quan hệ gì với Tả gia, cha ta bây giờ cũng không giúp được ta.”
Ngô Mị Nương nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, cuối cùng nàng vẫn cầm kèn hiệu lên, dùng linh lực toàn thân để kích hoạt kèn hiệu.
Theo một tiếng kèn thê lương vang lên, một đám linh quang xuất hiện từ bên trong kèn hiệu, sau đó hình thành một màn sáng hư ảo ở bên cạnh hai người họ.
Trong màn sáng này còn có một hình ảnh tương đối mơ hồ, Ngô Mị Nương nhìn kỹ một lát, phát hiện ra dường như là một tòa công đường rộng lớn.
Nơi trung ương của công đường có một tấm da hổ màu trắng, và một chiếc ghế dựa có tạo hình uy vũ bá khí.