Chương 335: Phất nhanh
Ầm!
Thượng Quan Thần Hạo bỗng nhiên bóp chén trà trong tay thành bột mịn.
Bột trắng và nước trà bay tung tóe.
Long Hành cũng hơi cau mày lại.
Thủ tịch gia tướng của Thượng Quan gia tên là Hề Tuyền, tu vị ngũ phẩm hạ, là một đại cao thủ nằm trong mười vị trí đầu của quận, ngoại trừ tất cả võ quán ra.
Tuy nhiên, ngày xưa kẻ này từng tu luyện tà công, liền lấy mười tám trái tim của trẻ em để điều chế thuốc, mạnh mẽ đánh vỡ ràng buộc của bí dược thấp kém, đột phá ngũ phẩm, phạm vào tội lớn ngập trời.
Kẻ này vốn nên bị xử tử vào sáu năm trước, nhưng lại được Thượng Quan Thần Hạo dùng người bên người để gánh tội thay, rồi đưa về nhà.
Tam tịch gia tướng tên là Nhạc Nguy, tu vị lục phẩm thượng, cũng từng là trộm cướp, đã phạm vào mấy cọc huyết án.
Hai người này vẫn luôn là thủ hạ đắc lực nhất của Thượng Quan Thần Hạo.
Một khi quan phủ khôi phục lệnh truy nã hai người này, Thượng Quan gia không chỉ bị liên lụy, mà Thượng Quan Thần Hạo cũng sẽ mất hai cánh tay đắc lực.
Sau đó, thần sắc Long Hành hơi động, hắn đứng dậy cầm một quyển sách ở trong tay quản gia.
“Đây là Luận Võ Thần Cơ mới phát hành ngày hôm nay?”
Đầu tiên, Long Hành lật Thanh Vân Bảng ra xem.
Hắn nhìn thấy họ tên của Sở Hi Thanh ở vị trí 60 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng.
Long Hành lại tiếp tục lật qua, hắn nhìn thấy một bài văn chương có tiêu đề “Thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh” ở mấy tờ cuối cùng của Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí này.
Hiển nhiên là Luận Võ Lâu của Đông Châu rất coi trọng bài văn chương này.
Long Hành đọc qua một lượt, ánh sáng trong mắt càng ngày càng tối tăm và âm u hơn.
Sở Hi Thanh thành danh, chính là giẫm lên đầu Long gia bọn họ!
“Gia chủ, Luận Võ Lâu đã phát hành Luận Võ Thần Cơ muộn hơn hai canh giờ.”
Sắc mặt quản gia nghiêm nghị, giải thích: “Lúc phát hành thì các nhà sách báo đều tranh nhau mua. Có người nói Luận Võ Lâu quận Tú Thủy chúng ta dự trữ hai mươi vạn cuốn, nhưng đã tiêu thụ hết sạch trong vòng nửa canh giờ, từ đó có thể hiểu được danh vọng của Sở Hi Thanh ở quận ta.”
Long Hành và Thượng Quan Thần Hạo nhìn nhau một chút, sắc mặt cả hai đều hơi tái xanh.
Đây chính là một chuyện khác khiến cho bọn họ buồn bực, danh vọng của Sở Hi Thanh tăng cao, nhưng lại là nhờ giẫm lên đầu Long gia và Thượng Quan gia bọn họ.
Hiện giờ, kẻ này được vô số võ tu cấp thấp sùng bái và kính trọng, không thể không lo lắng.
. . .
Trước cửa Luận Võ Lâu quận Tú Thủy, nơi này đang là một màn người người chen chúc đến nước chảy không lọt.
Bên trong Luận Võ Lâu đã chuẩn bị 12.000 quyển Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí, nhưng tất cả đã bị mua hết sạch vào nửa khắc thời gian trước.
Ngoài cửa vẫn có rất nhiều người ngựa không đi, một số con buôn bán qua tyy đang kinh doanh.
“Kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí mới phát hành đây, giá cả chí có một lượng sáu tiền một quyển, ai cần không? Nơi này của ta chỉ có bảy bản.”
“Một lượng tám tiền! Tại sao tăng giá? Ngươi không thấy Luận Võ Lâu đã dán thông báo rồi à, phải năm ngày sau bọn họ mới có thể nhập hàng, ngươi có muốn mua hay không. . .”
“Ta xem xong rồi, có ai cần không, chỉ một lượng sáu tiền thôi! Có ai cần hay không?”
Còn có một số người đang bàn luận nội dung trong một kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí này.
“Thì ra là có chuyện như vậy, tất cả đều là vì tranh đấu thủ tịch chân truyền của võ quán Chính Dương.”
“Thượng Quan gia này không khỏi quá bá đạo rồi chứ? Thượng Quan Long Tiển cũng chết rồi mà còn không chịu bỏ qua.”
“Lợi hại, người của Bạch Vân Trại dương dương tự đắc đến giết người, kết quả lại bị hắn một người một đao chém sạch.”
“Chém tận năm cao thủ thất phẩm, công nhận là người này không thẹn với cái danh xưng thiếu niên Bá Đao.”
“Ha ha, sảng khoái! Bạch Vân Trại và Thượng Quan gia cũng có ngày hôm nay?”
“Lợi hại lợi hại, sức chiến đấu của tên này mạnh mẽ như vậy, thế mà lại không xuất thân từ thế gia đại phiệt.”
“Nhai Tí đao ý! Hóa ra là Huyết Nhai Đao Quân và Tần Mộc Ca đều tu luyện Nhai Tí đao ý, thật sự là một môn võ học lợi hại, ta cũng muốn gia nhập võ quán Chính Dương, không biết có cơ hội tìm hiểu môn đao ý này không?”
Tạ Chân Khanh chắp tay sau lưng đứng trên lầu ba, nàng nhìn đám người chen chúc nhau ở bên dưới, sắc mặt toát ra vẻ hài lòng.
“Hai mươi vạn quyển Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí, chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ là bán sạch, đúng là không uổng công chúng ta liều lĩnh nguy hiểm, phát hành chậm hơn nửa ngày.”
“Cái này đều là lâu chủ. . . không, là học sĩ đại nhân anh minh.” Đổng Lâm Sơn đứng ở sau lưng Tạ Chân Khanh, vẻ mặt hắn bội phục, ôm quyền thi lễ: “Thuộc hạ nghe nói bên phía Đông Châu còn không đồng ý, nhưng là học sĩ đại nhân đã dốc hết sức và kiên trì với chuyện này.”
Ngay bảy ngày trước, Tạ Chân Khanh đã thăng cấp ngũ phẩm Thông Minh học sĩ, sắp được điều sang Luận Võ Lâu của Đông Châu để nhậm chức quán chủ Đông quán.
Luận Võ Lâu của Đông Châu phân chia ra thành hai quán Đông và Tây.