Chương 339: Cuộc thi chân truyền
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể bay lên trời, hắn bỗng nhiên nhảy vút lên cao bảy trượng từ một tòa nhà ba tầng, sau đó giang hai tay ra. Mượn ống tay áo rộng lớn kia, bay lượn về phía giữa thao trường như một con chim ưng.
Mà giờ phút này, toàn bộ thao trường đều ầm ầm như sấm dậy, tựa như động đất.
“Đến rồi! Nhìn trên kia kìa, là Sở Hi Thanh. . .”
“Là hắn? Quá anh tuấn rồi, dáng người như hạc, tuấn dật tuyệt luân.”
“Lời đồn quả nhiên không giả, đúng là một vị mỹ nam tử. Hắn anh tuấn như vậy, thực lực nhất định sẽ rất mạnh. Cái tên Bá Đao nhất định là danh bất hư truyền.”
Trong khoảnh khắc này, Sở Hi Thanh lại nhìn thấy pháo hoa nổ tung tóe phun màn hình.
Số lượng điểm võ đạo của hắn cũng bắt đầu nhanh chóng dâng lên.
Sau khi Sở Hi Thanh bay đến giữa thao trường, hắn thu hai tay áo lớn lại, dáng người tiêu sái mà rơi vào bên cạnh Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly chắp tay sau lưng, không thèm liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một cái nào.
Tên này. . . lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh không đi nơi khác mà trực tiếp đi tìm nàng, vẫn khiến cho Lục Loạn Ly hơi vui vẻ.
Rất nhiều giáo đầu và giáo viên ở trên đài đá cũng nhìn thấy cảnh này, tất cả đều dồn dập lắc đầu rồi thu hồi ánh mắt.
Nếu như đệ tử khác mà lộ liễu khoa trương như vậy, thì nhất định bọn họ sẽ trừng trị một phen.
Nhưng đổi thành thủ tịch nội môn khóa này, người xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng, là Sở Hi Thanh thì . . . quên đi.
Sở Hi Thanh không biết mình đã được hưởng thụ đãi ngộ của học sinh mũi nhọn một lần, hắn vô cùng tò mò mà hỏi dò Lục Loạn Ly: “Sao ngươi cũng đến tham gia cuộc thi này?”
Quỷ củ của cuộc thi chân truyền chính là, nhất định phải có tu vị cửu phẩm thượng viên mãn trở lên, sở hữu lệnh bài ba lá.
“Ngươi có thể tham gia, mà ta nhập môn sớm hơn ngươi hai tháng, vì sao không thể tham gia?”
Lục Loạn Ly cười nhạo một tiếng, cầm lệnh bài ba lá trong tay, lắc lắc trước mặt Sở Hi Thanh: “Yên tâm, ta sẽ không tranh cướp vị trí thủ tịch của ngươi.”
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, nếu ngươi muốn bại lộ thân phận, thì ta còn có hy vọng sao?
Hắn vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, lại nhỏ giọng hỏi lần nữa: “Không phải ngươi đến nằm vùng sao? Leo lên cao như vậy làm gì? Cẩn thận bị người vạch trần thân phận.”
“Ta không trở thành chân truyền thì làm sao leo lên tầng bảy và tám của Tàng Kinh Lâu?”
Lục Loạn Ly hỏi ngược lại một câu, sau đó cười đắc ý: “Mà ta tu luyện chính là Dưỡng Nguyên Công, dù cho có tiến vào bản sơn của Vô Tướng Thần Tông thì cũng không sợ bị người vạch trần.”
Sở Hi Thanh giật mình không thôi, hắn nhìn Lục Loạn Ly với vẻ khó tin.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Dưỡng Nguyên Công mà Vô Tướng Thần Tông truyền ra ngoài, chính là phiên bản thấp của Vô Tướng Công, và Hỗn Nguyên Vô Tướng đại pháp, vô hình vô tướng, không có dấu vết mà tìm kiếm. Không chỉ có thể thích ứng với tất cả võ đạo trên thế gian, mà còn có thể mô phỏng tất cả đặc thù của nguyên công khác. Dù là Tinh Túc Tham Huyền đại pháp của Tinh Tú Tiên Tông, thì nó cũng có thể mô phỏng được chín mươi chín phần trăm.”
Lục Loạn Ly nói với vẻ thản nhiên: “Có người nói năm xưa Tần Mộc Ca bái nhập Vô Tướng Thần Tông là vì tra tìm hàm nghĩa của Vô Tướng Công và Hỗn Nguyên Vô Tướng đại pháp, để bù đắp sơ hở trong công pháp của Thiết Sơn Tần thị.”
“Nàng có thể đột phá cực hạn của người trước, tu luyện Thí Thần Thương và Vạn Thần Kiếp lên đến tầng 19, đây là chuyện chưa ai làm được, tất cả đều là nhờ bộ huyền công này. Ta dùng Dưỡng Nguyên Công làm công pháp chủ tu thì có gì đáng kinh ngạc?”
Thật ra thì Đại Minh Vương Luân mà nàng tu luyện chỉ có chiêu pháp còn lưu truyền trên thế gian, còn nguyên công thì đã thất truyền, cũng chỉ có thể đi con đường Dưỡng Nguyên Công, Vô Tướng Công, rồi Hỗn Nguyên Vô Tướng.
Sở Vân Vân đã rơi vào sau lưng Sở Hi Thanh từ lâu, nàng nghe thấy mấy lời này thì nhìn về phía Lục Loạn Ly với ánh mắt đầy thâm ý.
Chỉ từ những câu nói này, nàng đã đoán được lai lịch của Lục Loạn Ly.
Lúc này, toàn bộ giáo trường vẫn đang ong ong ầm ĩ, mấy vạn người đang nghị luận và bàn bạc, tiếng động đinh tai nhức óc.
Vô số nam nam nữ nữ đều phóng tầm mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh, hoặc là chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hắn.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo của mình một cái, phát hiện điểm võ đạo của mình bỗng nhiên tăng lên đến 2345 rồi.
Hắn cũng chỉ dùng Khinh Vân Tung để nhảy một cái, liền thu hoạch được hơn một ngàn điểm võ đạo.
“Yên lặng!”
Lôi Nguyên đã đứng dậy, đi đến trung ương của bệ đá phía trước.
Theo tiếng nói của hắn xuất hiện, trên giáo trường truyền ra một tiếng chuông cực lớn, sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, cuối cùng thì toàn bộ thao trường cũng yên tĩnh lại.
Khí thế của Lôi Nguyên uy nghiêm, sắc mặt lạnh lẽo mà nhìn xuống dưới đài đá một chút: “Chư vị, hôm nay không chỉ là ngày thí luyện chân truyền của võ quán Chính Dương chúng ta, mà cũng là kỳ hạn nghỉ năm của võ quán. Ta có vài lời tâm huyết muốn nói với các đệ tử ở trước cuộc thi chân truyền, hi vọng các ngươi có thể ghi nhớ.”