Bá Võ

Chương 350: Thần Đao Huyết Nhai (2)

Chương 350: Thần Đao Huyết Nhai (2)

Sở Hi Thanh vui mừng vô cùng, cúi đầu thi lễ về phía Manh tẩu: “Đa tạ tiên sinh!”
“Không cần cảm ơn ta, ngày xưa ta nợ Diệp nha đầu một ân tình, người muốn cảm tạ thì cảm tạ nàng đi.”
Manh tẩu thản nhiên phất phất tay, sau đó nhấc hai hộp kim châm lên: “Cũng là do trình độ của Hình Xăm Sư kia của ngươi không tệ, ta mới có thể hòa ba bức đồ này vào nhau, cải thiện thêm một chút dựa theo trụ cột vốn có.”
“Đúng rồi! Thiên phú của ngươi không tầm thường, ngày sau bái vào Vô Tướng Thần Tông thì lão hủ còn phải làm cho ngươi không ít. Ta có một lời, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này ngươi muốn xăm chiến đồ thì nhất định phải mời Hình Xăm Sư tốt nhất, đỉnh cấp nhất. Nếu như không mời được thì có thể tìm cô gái này, trình độ của nàng không tệ, ít nhất sẽ không phá hủy chiến đồ của ngươi. Tương lai còn có thể qua tay lão phu để cải thiện và tối ưu hóa.”
Sở Hi Thanh vẫn là cảm động đến rơi nước mắt, hắn và Lôi Nguyên cùng đưa Manh tẩu ra đến cổng chính của võ quán.
Sau khi đưa tiễn Manh tẩu rời đi, Sở Hi Thanh nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo trong mắt mình, lập tức sửng sốt một chút.
Hắn phát hiện cột danh vọng của mình bỗng nhiên phát sinh biến hóa.
Danh vọng vẫn là mấy chữ “Bát phẩm thượng (siêu)”, không có thay đổi, nhưng mấy chữ này vốn phải là màu đỏ.
Trước kia, khi ánh mắt Sở Hi Thanh nhìn vào thì còn có hai đoạn tin tức nhắc nhở.
Nói mọi người cho rằng sức chiến đấu của hắn đã đạt đến cảnh giới thất phẩm hạ, Mà nguyên công của Sở Hi Thanh chỉ có bát phẩm hạ, không thể gánh chịu thêm tin tưởng vân vân, mời hắn mau chóng tăng nguyên công lên, mở khóa càng nhiều danh vọng mới.
Nhưng mà bây giờ, những cái chữ màu đỏ chói mắt kia đã biến trở thành màu trắng như bình thường.
Hai đoạn tin tức kia cũng đã biến mất, như chưa từng xuất hiện trong đầu óc của hắn.
Sở Hi Thanh rơi vào suy tư.
Hiệu quả của bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công này, tương đương với tăng cường sáu phần mười uy lực của nguyên công.
Nói cách khác, năng lực gánh chịu danh vọng của hắn cũng được tăng cường? Có thể gánh chịu càng nhiều danh vọng hơn, điểm võ đạo cũng được nhận đủ mười phần?
Đây là một chuyện tốt, không cần lo lắng lãng phí danh vọng và điểm võ đạo nữa.
“Trở về đi!”
Lôi Nguyên đưa mắt nhìn xe ngựa của Manh tẩu đi xa, lúc này mới quay người cười nói: “Chúng ta đi Thần Binh Viện, có lẽ mấy người Diệp giáo đầu đã chuẩn bị kỹ càng.”
Sau khi hắn và mấy vị giáo đầu thương lượng xong, thì vẫn quyết định nhanh chóng mở Thần Binh Viện.
Thật ra thì chuyện này khá vội vàng, đám đệ tử mới lên cấp chân truyền kia chưa chắc đã có thể chuẩn bị kỹ càng.
Dựa theo quy củ của năm ngoái, Thần Binh Viện thường được mở vào sau ba ngày cuộc thi chân truyền kết thúc. Khí đó thì võ quán cũng vào kỳ nghỉ.
Tuy nhiên, có ba người trong năm vị giáo đầu và hắn xuất thân từ nơi khác, bọn họ muốn nhanh chóng xong việc, trở về nhà nghỉ ngơi, thăm viếng ăn tết.
Vừa hay Kiếm Tàng Phong cũng muốn đuổi người đi sớm một chút, để tối ưu hóa trận pháp cảnh giới của võ quán Chính Dương.
Trước kia, Huyết Phong Đạo lẻn vào Tàng Kinh Lâu của võ quán Chính Dương, rồi chôn 6900 tấm Bạo Viêm Phù ở trong đó.
Việc này đã truyền khắp giang hồ, trở thành một trong những trò cười của Vô Tướng Thần Tông.
Bản sơn cực kỳ tức giận, ra lệnh cho các võ quán dưới trướng cường hóa trận pháp, không được để chuyện tương tự phát sinh lần nữa.
Đặc biệt võ quán Chính Dương là quan trọng nhất.
Vì thế, Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong thảo luận xong thì bắt đầu gõ nhịp với nhau, quyết định khởi động Thần Binh Viện.
Sở Hi Thanh bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, trong mắt hiện ra một vệt vui mừng.
Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến rồi!
Sở Vân Vân và hắn bái nhập võ quán Chính Dương, lại ẩn núp hơn nửa năm! Trong quãng thời gian này đã trải qua nhiều gian khổ, thậm chí là mấy lần nguy cơ sống còn, tất cả chính là vì thứ được giấu trong Thần Binh Viện. . .
Sở Hi Thanh là người khá bình tĩnh, nhưng giờ phút này hắn cũng không nhịn được mà cảm xúc dâng trào, khí huyết toàn thân phập phồng.
. . .
Thần Binh Viện nằm ở phía bắc của Tàng Kinh Lâu, lại nằm ở góc tây nam của Bắc viện.
Khi Sở Hi Thanh đi dọc theo con đường lát đá xanh, đi đến vị trí cách cổng chính của Thần Binh Viện hai mươi trượng, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía cổng chính ở phía trước.
Hắn phát hiện ý chí và tinh thần của mình tự phát ngưng tụ ra Nhai Tí đao ý, hô ứng với một thứ gì đó ở bên trong Thần Binh Viện.
Trái tim của Sở Hi Thanh cũng bắt đầu đập ‘thình thịch’.
Cảm giác này. . . giống như là nam nhân biết yêu lần đầu
“Tiểu Sở?”
Lôi Nguyên đã bước lên bậc thang ở phía trước, hắn phát hiện Sở Hi Thanh không đi theo sau mình, không khỏi hơi kinh ngạc nhìn lại: “Nhìn cái gì vậy? Còn không mau tiến lên, sắp đến giờ tý rồi, đây là thời khắc hấp thụ tốt nhất.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất