Chương 353: Thần Đao Huyết Nhai (5)
“Trấn!”
Kiếm Tàng Phong và Lôi Nguyên đồng thời phát lực, bọn họ đạp chân một cái, đem chân nguyên võ ý trấn áp hai thanh binh khí dưới chân.
Làm cho sát lực đang phun trào cũng cứng lại.
“Khóa!”
Bốn vị giáo đầu Diệp Tri Thu và Thiệu Linh Sơn cũng là sắc mặt ngưng trọng, đêm chân nguyên của bản thân rót vào trong phù trận bên dưới.
Khoảnh khắc này, mọi người tại nơi đây đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Binh sát đang phun trào từ dưới nền đất kia cũng yếu đi trên diện rộng, cảm giác đau nhói và bị cắt rời trong cơ thể cũng giảm bớt đến trình độ mà bọn họ có thể chịu đựng.
Lúc này cũng không có ai chú ý đến Sở Vân Vân ở trong đám người, có mấy viên châu nhỏ màu đỏ thẫm trượt xuống từ ống tay áo của nàng.
Những viên châu màu đỏ thẫm này có kích thường tầm đầu ngón tay, vô thanh vô tức lăn vào bụi cỏ ở gần đó.
Chúng nó dựa vào sát lực yểm trợ, vẫn lăn vào gần hai thanh thần binh kia, mà không có người nào phát hiện ra.
Không chỉ có Tử Tĩnh đạo nhân ở gần trong gang tấc không phát hiện, mà ngay cả Kiếm Tàng Phong và Lôi Nguyên đứng trên hai trụ sắt cũng không phát hiện ra.
Sắc mặt Sở Hi Thanh nghiêm túc.
Hắn cũng đang hô hấp thổ nạp Dưỡng Nguyên Công như những người khác tại nơi này, từng bước từng bước luyện hóa Binh sát trong cơ thể.
Trong lòng Sở Hi Thanh thì lại không nhịn được mà cảm thấy hơi sốt ruột.
Cái còn Sát linh hóa hình ‘Nhai Tí’ kia đã sắp sửa xông ra khỏi phong ấn.
Đến khi đó thì sẽ không che giấu được. . .
Dựa theo lời nói của Sở Vân Vân, hai con Sát linh bên dưới là chi bảo hiếm có trên thế gian này.
Tuy rằng chúng nó đang nằm trong trạng thái ấu thể (con non), nhưng nếu như uẩn dưỡng thỏa đáng, thì tương lai sẽ hóa rộng, đăng nhập nhất phẩm, lại có thể trợ giúp người thành đạo, tái hiện thần thông của Bàn Cổ, đánh vỡ giới hạn của nhân thần.
Một khi nó hiện thế, thì dù là cao nhân nhất phẩm nhị phẩm, cũng sẽ không tiếc tất cả để tranh cướp.
Cái này gọi là mang ngọc có tội. . .
Nếu như bị người khác biết được hai người bọn họ là ký chủ của hai con Linh sát, thì bọn họ sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Chúng nó tất nhiên là một chí bảo, nhưng cũng có thể trở thành thứ đưa người vào chỗ chết!
Cũng trong khoảnh khắc này, những viên châu màu đỏ thẫm kia bỗng nhiên ‘Ầm! Ầm! Ầm!’, một đám lửa lớn màu đỏ thắm bỗng nhiên nổ tung, kéo dài ra bốn phương tám hướng.
Tất cả mọi người đang luyện hóa Binh sát đều bị kinh động, bọn họ dồn dập mở mắt ra, hiện ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
“Tử Tĩnh sư đệ, có chuyện gì vậy?”
Kiếm Tàng Phong nhíu chặt lông mày, nhìn xuống phía dưới.
Tuy nhiên, ánh sáng mạnh và ngọn lửa màu đỏ thắm kia đã bao phủ bốn phương tám hướng, tạm thời che đậy tầm mắt của hắn.
Kiếm Tàng Phong quét mắt liếc nhìn bốn phía một cái, sau đó không thể không thu tầm mắt lại, dùng toàn bộ tinh thần để ứng phó và trấn áp Binh sát.
Những ngọn lửa màu đỏ thắm vừa nổ tung kia, cũng phá hoại một ít phù văn mà bọn họ bố trí, làm cho Binh sát ở dưới nền đất rơi vào trạng thái mất khống chế trong giây lát.
Tử Tĩnh đạo nhân giận không nhịn nổi, hắn cũng liếc mắt nhìn chung quanh, trong con ngươi tràn đầy sát ý.
“Có người dùng phù châu làm loạn, ý đồ khó lường.”
Điều để Tử Tĩnh đạo nhân khó chịu chính là, đám phù châu này lại nổ tung ngay ở bên người của hắn!
Đây là kẻ nào gây sự?
Tuy nhiên, tầm mắt của hắn cũng bị ánh sáng mạnh và ngọn lửa kia che khuất, trong lúc nhất thời không thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngay cả linh thức của hắn cũng bi che đậy, không thể nào kéo dài.
Tử Tĩnh đạo nhân lại bắt linh quyết, cố gắng dập tắt những ngọn lửa này và ánh sáng này.
Sau đó, con ngươi của hắn lại hơi co lại: “Tu vị của kẻ này. . . ít nhất là tam phẩm!”
Bên trong ngọn lửa và ánh sáng này, có ẩn chưa chân ý Hỏa rất mạnh mẽ.
Trong lúc nhất thời, pháp thuật của hắn không thể làm gì cả.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, tựa như người này không có ý định đả thương người khác, những ngọn lửa và ánh sáng kia chỉ vẻn vẹn che đậy tầm nhìn và linh thức của bọn họ thôi.
“Phù châu này chỉ có thể kéo dài ba mươi cái hô hấp, chúng ta chữa trị phù trận trước đi!”
Lôi Nguyên nhíu chặt lông mày, sắc mặt nặng nề: “Chờ ngăn chặn được Binh sát, rồi sẽ xử lý.”
Cùng đúng lúc này, hai con thú nhỏ to bằng khoảng nắm tay đã lao ra khỏi nền đất.
Một con đầu rồng thân sài, thần thái dữ tợn, nhìn giống như Nhai Tí. Một con giống như sư tử, cả người bốc khói lửa, tựa như Toan Nghê.
Hai con thú nhỏ ngửi một cái lại ngửi một cái, sau đó lao qua những ngọn lửa và ánh sáng kia, bay thẳng về phía Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân.
Khi con Nhai Tí to bằng nắm đấm kia nhào vào trong lồng ngực của Sở Hi Thanh, nội tâm của Sở Hi Thanh nhất thời phấn chấn.
Lúc này, Nhai Tí đao ý trong thần niệm của hắn đang bay lên đến cực hạn, nó cũng mừng rỡ và phấn chấn đến cực điểm giống như tâm trạng của Sở Hi Thanh lúc này.
Lục Loạn Ly ngồi ở cách đó khoảng hai bước cảm thấy hơi khác thường, nhưng nàng lại lập tức tập trung luyện hóa Binh sát trong cơ thể.
Nhân lúc những ngọn lửa và ánh sáng kia bao trùm, Lục Loạn Ly cũng hút vào một lượng lớn Binh sát, số lượng tương đương mười lần so với đám đệ tử chân truyền ở bên cạnh.
Số lượng này đủ để đao uy của nàng tăng lên gần năm phần, nhưng mà luyện hóa cũng cực kỳ khó khăn!
Sở Hi Thanh cũng đang hết sức tập trung, toàn lực vận chuyển Dưỡng Nguyên Công.
Con Nhai Tí kia nhào vào trong cơ thể của hắn, sau đó liền hóa thành từng sợi từng sợi khí lưu sắc bén đến cực điểm, bắt đầu lưu chuyển nhanh chóng ở trong cơ thể Sở Hi Thanh.
Con Sát linh này đang thích ứng với ‘nhà’ mới của nó.