Chương 357: Đao khí như cầu vồng (3)
Mãi cho đến giờ dần bốn khắc, sao mai hiện lên ở phía chân trời, dương lực trong trời đất bắt đầu thịnh hơn, Binh sát của hai thanh thần binh kia cũng từ từ rút xuống nền đất, lúc này mọi người mới lục tục dừng lại.
Khi Sở Hi Thanh mở mắt ra, phát hiện bốn phía tòa Thần Binh Viện bỗng nhiên có hơn 300 vị giáo viên của võ quán mặc thiết giáp trên người, tay cầm binh khí.
Trong đó, có một nửa người đang cầm tên nỏ, chỉ thẳng vào tất cả mọi người ở bên trong Thần Binh Viện.
Cũng không biết lâu chủ Diệp Kinh Nguyên của Tàng Kinh Lâu xuất hiện từ bao giờ. Người này đang chắp tay sau lưng, đứng ở bên cạnh Tử Tĩnh đạo nhân.
Kiếm Tàng Phong cầm bội kiếm trong tay, hắn vẫn đứng ở bên trên trụ sắt, sắc mặt âm trầm mà nhìn xuống bên dưới.
“Kiếm mỗ thật sự không ngờ, trong Thần Binh Viện này lại còn ẩn giấu một cao nhân có võ ý Hỏa cao thâm như vậy. Các hạ muốn tự mình đứng ra, hay là chờ chúng ta tìm ra?”
Ánh mắt hắn vẫn luôn quét qua tất cả mọi người, trong mắt tràn đầy sát ý.
Tuy nhiên, rõng rã mười cái hô hấp, mà tất cả mọi người đều không có động tĩnh nào.
Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên và nghi ngờ, sau đó lại ngậm lấy vài phần suy đoán.
Lúc nãy, những ánh sáng và lửa kia hiển nhiên là không bình thường.
Lúc đó, tất cả mọi người đều giật nảy mình, lo lắng bị ánh sáng và ngọn lửa kia tổn thương.
Nhưng điều bất ngờ chính là, ánh sáng và ngọn lửa kia không có ý đả thương người, mà chỉ che đậy tầm mắt của bọn họ.
Rốt cuộc thì người đó có mưu đồ gì?
Còn nữa, lúc nãy Tử Tĩnh đạo nhân có nói, người xuất thủ có tu vị mạnh mẽ đến tam phẩm.
Bên trong võ quán lúc này, chỉ có một Kiếm Tàng Phong là có tu vị tứ phẩm, Diệp Kinh Nguyên thì có sức chiến đấu gần với tứu phẩm, còn có một ngũ phẩm là Lôi Nguyên, vậy có thể chống lại sao?
“Các hạ cần gì phải như vậy chứ?” Kiếm Tàng Phong đợi một lát thấy không có kết quả, không khỏi nhắm mắt lại: “Tử Tĩnh sư đệ, ngươi tìm người đến dùng pháp thuật để phân biệt tu vị của bọn họ, cũng tiện thể lục soát người luôn! Tất cả mọi người đều phải kiểm tra, không thể buông tha cho ai cả.”
Hai mắt Sở Hi Thanh co lại.
Hắn cũng không lo lắng cho mình và Sở Vân Vân.
Mấy hôm trước, Sở Vân Vân đã dạy cho hắn một pháp môn, đủ để thu khí cơ, che giấu sự tồn tại của Sát linh Nhai Tí.
Hắn là đang lo lắng cho Lục Loạn Ly bị vạch trần thân phận.
Tất cả mọi người bên trong Thần Binh Viện nghe thấy lời này thì đều biến sắc mặt.
Có điều, sau đó thì mọi người cũng khôi phục bình thường.
Tối hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên võ quán nhất định phải điều tra đến cùng, bọn họ chỉ có thể phối hợp.
Sở Hi Thanh lo lắng không phải là vô căn cứ.
Trong tất cả mọi người ở nơi này, Lục Loạn Ly là người thứ mười bảy bị Tử Tĩnh đạo nhân gọi qua một góc, bắt đầu lấy pháp thuật để kiểm tra tu vị.
Vẻ mặt của Tử Tĩnh đạo nhân còn rất nghiêm túc.
Điều này chứng tỏ cao tầng của võ quán đã có nghi ngờ với cô bé này từ lâu rồi, chỉ là vẫn ẩn mà không phát thôi.
Tuy nhiên, điều khiến Sở Hi Thanh bất ngờ chính là, Tử Tĩnh đạo nhân không thể nhìn thấy tu vị thật sự của Lục Loạn Ly, cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì khả nghi ở trong đám đồ vật trên người nàng.
Sắc mặt Lục Loạn Ly như thường, đi đến bên cạnh Sở Hi Thanh, sau đó lặng lẽ nói nhỏ bên tai hắn: “Không cần lo lắng cho ta, về mặt huyễn thuật thì cha ta ít nhất có thể nằm trong năm vị trí đầu ở thiên hạ này.”
Cha của nàng là Lục Trầm, còn được xưng là Đao Kiếm Như Mộng. . .
Lục Loạn Ly vẫn rất vui vẻ, nàng nhìn ra Sở Hi Thanh đang lo lắng cho mình, luôn vô tình hay cố ý mà nhìn về phía mình.
Sở Hi Thanh thì lại thầm nói, thân phận nội quỷ của Lục Loạn Ly vẫn còn không bại lộ, thật sự là không có thiên lý.
Hai huynh muội của Sở thị bị sắp xếp ở vị trí hơn ba trăm.
Lúc này, Tử Tĩnh đạo nhân đã rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận và tỉ mỉ, tay bắt linh quyết, dùng pháp thuật tìm hiểu linh cơ của bọn họ. Lại có bốn vị giáo viên nữ tính kiểm tra đồ vật bọn họ mang theo.
Tuy nhiên, cũng không có thu hoạch được gì.
Tử Tĩnh đạo nhân nhìn hai người bọn họ trưởng thành từng bước từng bước ở bên trong võ quán.
Sau khi Sở Hi Thanh bái vào võ quán ba tháng, hắn mới lộ ra thiên phú võ đạo của mình. Mà thiên phú của Sở Vân Vân ở bên thuật sư viện thì đã là hàng đầu từ khi mới nhập môn, khiến cho hắn rất quan tâm.
Tử Tĩnh đạo nhân mệt mỏi phất phất tay, ra hiệu cho hai người quay về chỗ cũ.
Lúc này, ánh bình minh đã xuất hiện nơi chân trời, từng tia nắng bắt đầu chiếu rọi xuống.
Tử Tĩnh đạo nhân kiên trì kiểm tra người cuối cùng xong, lại nhìn về phía hai người Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong trên trụ sắt mà lắc lắc đầu.