Chương 359: Đao khí như cầu vồng (5)
Đan dược này có thể dùng một lần mà có hai tác dụng. Nó không chỉ tăng lên sức mạnh thần thức của hắn và Nhai Tí.
Mà còn có thể giúp cường hóa tình cảm với Linh sát Nhai Tí, khiến cho nguyên thần của bọn họ càng thân cận hơn, đồng hóa hài hòa, tuy hai mà một.
Sáu ngày sau, màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt của Sở Hi Thanh đã xuất hiện biến hóa.
Nhân vật: Sở Hi Thanh.
Danh vọng: Bát phẩm thượng (siêu).
Võ đạo: Truy Phong đao pháp (tầng năm), Khinh Vân Tung (tầng năm), Trục Điện Chỉ (tầng năm).
Võ ý: Nhai Tí tàn ý (tầng bảy), Phong Lôi võ ý (tầng bốn).
Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng bốn / bát phẩm hạ).
Điểm võ đạo: 7312.
Thiên phú: Thần Thương (tứ giai), Táng Thiên (nhị giai), Thuần Dương (tứ giai), Thái Thượng Thông Thần (nhất giai), Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ (tứ giai), Quang Âm Thuấn Ảnh Chi Thân (tứ giai).
Trạng thái: Lục Âm Hoàn Hồn Chú, cộng sinh (sơ).
Tuổi thọ: 62 ngày.
Trong thanh trạng thái, có thể ba chữ “Cộng sinh (sơ)” này.
Khi Sở Hi Thanh ngưng thần chú ý, lập tức có hai đoạn tin tức xuất hiện ở trong đầu óc của hắn.
---Ngươi đã hoàn thành cộng sinh bước đầu với một con Nhai Tí non cấp độ bát phẩm hạ, có thể dùng chung chân nguyên, dùng chung võ ý, dùng chung một loại thiên phú huyết mạch.
---Có sử dụng 30.000 điểm võ đạo để khiến cộng sinh của các ngươi tiến vào giai đoạn thứ hai không?
Sở Hi Thanh không khỏi bất ngờ mà cau mày.
Hệ thống nhận định con Linh sát Nhai Tí này là con thần thú non, chứ không phải là Sát linh.
Còn nữa, Nhai Tí và hắn có thể dùng chung thiên phú, nhưng bảng nhân vật của hắn lại không biểu hiện ra, không biết là thiên phú gì?
Nhưng vào lúc này, Sở Hi Thanh cảm giác được Nhai Tí trong cơ thể mình xuất hiện một cảm xúc kích động mãnh liệt.
Một người một thú bọn họ có thần thức tương liên, ý nghĩ của Nhai Tí trực tiếp rót vào trong đầu óc của hắn.
Nó muốn đi ra ngoài, muốn nhìn thế giới này. . .
Khoảnh khắc này, phía cửa phòng bỗng nhiên có một tiếng cọt kẹt vang lên.
Sở Vân Vân ôm ấp một con thú nhỏ màu đỏ rực đi từ ngoài cửa phòng vào trong.
Con thú nhỏ này nhìn qua thì giống như mèo, nhưng nhìn kỹ thì lại giống như sư tử con, thần thái lười biếng, lại bao gồm cả uy nghiêm.
Sở Vân Vân nhìn Sở Hi Thanh một chút, khóe môi liền cong lên: “Ngươi có thể thả nó ra người một chút.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì thấy hơi do dự.
Dù sao thì bọn họ cũng đang nằm trong trạng thái bị giam lỏng, bị giám sát.
Sở Vân Vân thấy buồn cười: “Ngăn cản không bằng khai thông, người càng ngăn cản nó, nó càng khó chịu. Kiếm Tàng Phong và Lôi Nguyên chỉ tập trung giám sát Đệ Tử Cư, chỉ cần ngươi không thả nó ra khỏi cửa viện này, thì không cần lo lắng làm gì.”
Võ quán dành cho hai huynh muội bọn họ đãi ngộ cực kỳ tốt, người khác đều bị sắp xếp đến Đệ Tử Cư ở Bắc viện. Hai người huynh muội bọn họ lại có một tòa tiểu viện đơn độc.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh là quán quân của cuộc thi chân truyền khóa này.
Dựa theo quy củ, thì đây là đãi ngộ vốn có của hắn.
Không lâu sau đó, võ quán sẽ phân một tòa sân nhỏ rộng năm trượng vuông ra để làm chỗ ở cho hắn.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không do dự nữa, hắn thả con Nhai Tí trong cơ thể ra.
Theo ý niệm của Sở Hi Thanh, từng tia chân nguyên, từng tia Linh sát từ tứ chi và huyệt đạo của hắn thẩm thấu ra ngoài, dần dần hội tụ thành một con thú nhỏ có hình dáng kỳ lạ ở bên trên vai của hắn.
Nhai Tí thành niên, đầu rồng thân sài, toàn thây có vảy giáp, hình tượng dữ tợn, bá đạo uy nghiêm.
Con Nhai Tí non ở trên vai Sở Hi Thanh này, hình tượng lại khá giống với lửng mật, cũng ngốc nghếch đáng yêu lại ngốc nghếch đáng yêu giống như lửng mật, mi mắt lại ngậm lấy một loại khí chất không lo không sợ bất cứ thứ gì. . . không sợ trời, cũng không ngán đất.
Sau khi tên nhóc này hiện hình, nó liền vô cùng tò mò mà liếc mắt nhìn bốn phía.
Sau đó, nó di chuyển nhanh thoăn thoắt, mang theo một chuỗi tàn ảnh màu đen. Đầu tiên, nó thoát ra ngoài cửa sổ, quay một vòng ở trong viện, sau đó lại đi ngó mấy gian phòng ở bên trong viện một chút.
Tên nhóc này vẫn còn chưa hài lòng, sau đó lại bay lên đầu tường, trợn tròn mắt lên để nhìn ra bên ngoài.
Nó rất muốn xông ra ngoài để nhìn xem, nhưng lại bị ý niệm của Sở Hi Thanh ràng buộc ở trong viện, không thể bước ra ngoài tường viện.
Tên nhóc này chỉ xoay quanh bên trong sân viện một lúc, đại khái là sau khi bay bảy vòng, nó mới trở lại trên vai Sở Hi Thanh.
Sau đó, con Nhai Tí non này liền chú ý đến con Toan Nghê ở trong lòng Sở Vân Vân, trong con ngươi liền hiện ra một vệt sáng lộng lẫy màu đỏ thẫm.
Đây là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt. . .
Hai con Sát linh được sinh ra từ hai thanh thần binh bên trong Thần Binh Viện.
Chủ của hai thanh thần binh này, lại từng chém giết lẫn nhau, sau đó bọn nó mới rơi rụng xuống nơi này.
Hai con Linh sát sinh ra cũng bởi vậy mà bị bản năng dẫn dắt, bắt đầu tranh giành đánh nhau gần hai trăm năm.
Mãi đến khi chúng ta có ý thức của mình, thì tần suất tranh đấu mới bắt đầu giảm xuống.