Chương 367: Tám trăm Tuyển Phong
Khi Sở Hi Thanh nhận được tin phù trả lời của Ngô Mị Nương thì đã đi đến bến tàu phía đông thành.
Có thể là vì muốn sửa chữa mối quan hệ với Sở Hi Thanh, nên Ngô Mị Nương không chỉ báo vị trí của Lưu Nhược Hi, mà còn dùng một thanh Càn Khôn Phi Kiếm để báo cho Sở Hi Thanh biết tất cả mọi tình báo có liên quan đến Tây Sơn Đường, trên từ đường chủ Thiết Thủ - Lưu Định Đường cho đến bang chúng tầng chót nhất.
Sở Hi Thanh lấy tình báo liên quan đến Lưu Nhược Hi ra xem trước.
Hai mắt hắn nhất thời lạnh lẽo, hiện ra một tia lăng lệ.
Sở Vân Vân cướp tờ giấy kia, sau đó mặt cũng không có cảm xúc mà bóp tờ giấy này thành bột mịn.
“Tên này thật to gan!”
Nhìn nàng bây giờ như không có gì khác thường, nhưng nước sông ở bên cạnh đã bắt đầu ‘ục ục’ lên, vô số tôm cá bắt đầu phơi bụng trên mặt sông.
Có người ở gần đó nhìn thấy thế liền thò tay xuống để vớt, sau đó liên không thể tin nổi mà kêu lên một tiếng: “Nóng quá! Thật quái lạ, sao nước sông lại như nước đun sôi vậy? Đám tôm cá này còn chín luôn rồi?”
Sở Hi Thanh cau mày, bình tĩnh nhìn Sở Vân Vân.
Thiếu nữ cũng biết không thích hợp, cố gắng kiềm chế võ ý của mình.
Tuy nhiên, ý niệm thô bạo của nàng thì lại không thể ép nổi.
Ngô Mị Nương nói hai ngày trước Lưu Nhược Hi bị Hải Thanh Bang đưa đến trấn Tây Sơn, sau đó đưa vào Tú Phương Lầu.
Đó là một kỹ viện mà Hải Thanh Bang mở, chuyên môn mở cửa cho đám thợ săn ở Tây Sơn.
Lưu Nhược Hi không chịu vâng lời, vì thế nên bị tú bà của Tú Phương Lầu ‘dạy dỗ’.
Ngày đầu tiên Lưu Nhược Hi bị đưa vào đó, liền bị quất năm mươi roi. Sau đó cởi sạch quần áo, chỉ để lại cái yếm, rồi treo lên giữa đại sảnh, mặc cho mọi người ‘xem xét’.
Sở Vân Vân chưa từng gặp mặt Lưu Nhược Hi.
Nàng chỉ nhìn những dòng chữ này, cũng biết Lưu Nhược Hi phải chịu đựng đau đớn và nhục nhã đến mức nào.
Sở Vân Vân vốn đã vô cùng nóng giật khi nghe tin của Thần Sách Đó, lúc này càng là hận ngập trời.
Rất ít khi nàng có sát ý mãnh liệt và một giết một ai đó như vậy.
Sở Hi Thanh lại tiếp tục xem vài tờ giấy ở phía sau.
Sau khi hắn xem xong, mi mắt liền nhếch lên, hiện ra vẻ hài lòng.
Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng không oán Ngô Mị Nương, tất cả hành động của Ngô Mị Nương khi ở Tri Vị Cư, đều là chuyện rất bình thường, thậm chí có thể nói là nàng rất có nghĩa khí.
Tuy nhiên, phần tình báo này của Ngô Mị Nương khiến cho Sở Hi Thanh có thêm vài phần tính toán trước khi hành động.
Sở Hi Thanh tiện tay nhét ngân phiếu trị giá năm trăm lượng bạc vào trong tay cầm của Càn Khôn Phi Kiếm, tiếp đó thì vỗ một cái vào thanh kiếm, khiến cho thanh kiếm này bay vút lên trời, nhanh chóng bay về phía bờ bên kia của sông Thần Tú.
Sau khi thanh phi kiếm này bay đi xa, Sở Hi Thanh mới cất bước đi về phía tổng đà của Thiết Kỳ Bang ở phía trước.
Đó là một chiếc thuyền lớn vạn thạch, nó neo ở ngay bên cạnh bờ.
Một lá cờ Thiết Kỳ to lớn đang bay phấp phới trong gió.
Hai huynh muội Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân đi đến gần, bang chúng của Thiết Kỳ Bang ở gần đó lập tức phát hiện ra.
Khi bọn họ nhìn thấy Sở Hi Thanh, tất cả đều tỏ vẻ vui mừng, dồn dập thi lễ với hắn: “Chúng ta cung nghênh Sở thiếu hiệp!”
“Mau cho người đi báo với Kỳ chủ, hôm nay có khách quý ghé thăm.”
“Mấy tháng trước đã nghe thấy uy danh của Sở thiếu hiệp từ trong miệng phó kỳ chủ, tại sao bây giờ thiếu hiệp mới đến?”
“Gọi thiếu hiệp cái gì? Đây là chất nhi của Kỳ chủ, phải gọi huynh đệ!”
“Sở thiếu hiệp có muốn gia nhập Thiết Kỳ Bang chúng ta không? Trận chiến Tri Vị Cư ngày đó, phong thái Sở huynh đệ độc chiến Bạch Vân Trại vẫn hiện rõ ở trước mắt chúng ta, kính ngưỡng đã lâu!”
Đám bang chúng của Thiết Kỳ Bang này dồn dập tiến lên, tất cả đều tràn đầy thân mật, mặt hiện lên ý cười.
Tâm tình Sở Hi Thanh hơi xúc động, hắn ôm quyền đáp lễ về phía những người này: “Xấu hổ! Sở mỗ nên đến đây bày tiệc rượu để cảm ơn chư vị huynh đệ từ lâu rồi mới đúng, nếu như không phải Thiết Kỳ Bang của chư vị giúp đỡ, thì hài cốt của Sở mỗ đã lạnh!”
Ngay khi hắn đáp lẽ, một tiếng cười to nhẹ nhàng truyền đến.
“Đúng thật là khách quý đến cửa!”
Đó là Thiết Cuồng Nhân, hắn mặc một bộ trọng giáp màu đỏ thắm, lại dễ như trở bàn tay mà lướt qua hai mươi trượng, rơi vào trước người Sở Hi Thanh.
Sau lưng hắn còn có hai người đi theo.
Một người khoảng tầm bốn mươi, mặc một bộ quần áo màu tím, cao chừng bảy thước, thân hình thon gầy như cái sào tre, trên eo còn quấn một cái nhuyễn kiếm.
Người còn lại thì cũng mặc một bộ trọng giáp, tuổi tác tầm hai mươi sáu hai mươi bảy, dáng vẻ khôi ngô. Dung mạo của người này khá uy vũ, ngũ quan tuấn lãng, tóc hai bên thái dương được kết lại thành hình cầu nhọn, nhìn thoáng qua thì giống như có hai cái sừng trâu.