Chương 388: Nhân nghĩa song toàn
Sở Hi Thanh không muốn nói, Giả Đại Lực cũng không có ý định tìm hiểu.
Hắn khoanh tay trước ngực, đánh giá Sở Hi Thanh một lát: “Tuy rằng tu vị hơi yếu kém, nhưng cũng miễn cưỡng có thể đảm nhận chức vị đường chủ Tây Sơn Đường, ít nhất thì cũng không làm mất mặt Thiết Kỳ Bang ta.”
Sở Hi Thanh nghe vậy chỉ ‘a’ một tiếng, vừa cười vừa đi về phía lối vào khe núi ở sau lưng: “Ta có thể làm đường chủ của Tây Sơn Đường này hay không, còn phải xem chúng ta có lấy được trấn Tây Sơn hay không. Sua khi quận binh rút lui, nhiều nhất nửa khắc là Lưu Định Đường sẽ nhận được tin tức, đừng để cho hắn chạy về trấn Tây Sơn.”
Thật ra thì đánh đến nước này rồi, dù cho Lưu Định Đường có chạy về trấn Tây Sơn, thì Sở Hi Thanh vẫn có thể chiến thắng.
Chỉ là thương vong sẽ rất lớn.
Khi tấn công Anh Ma Cốc, đã có hơn ba mươi huynh đệ của Tuyển Phong Đường chết trận.
Giả Đại Lực lại cười lạnh: “Đến nước này rồi mà ta còn để cho bọn họ chạy về trấn Tây Sơn, thì tên ta sẽ viết ngược lại.”
Ngay khi Sở Hi Thanh đi về phía con chiến mã ở lối vào khe núi, thì Giả Đại Lực đã bay lên trời, chạy như bay về phía bắc.
Hắn mặc trọng giáp, nhưng chạy nhảy ở trên rừng núi lại như đang giẫm trên đất bằng.
Từ nơi này đến chiến trường phía bắc, nếu như đi thẳng tắp thì cũng chỉ có mười lăm dặm, đi đường vòng lại cần hơn sáu mươi dặm.
Giả Đại Lực cho rằng cưỡi ngựa còn không nhanh bằng đôi chân của mình, dùng chân chạy sẽ nhanh hơn một chút.
Sở Hi Thanh tràn đầy hâm mộ mà nhìn bóng lưng của hắn.
Hắn bây giờ có thể nhảy lên bảy trượng là cao nhất, nhưng không thể nào làm được giống như Giả Đại Lực, trượt dài mấy chục trượng ở trên không trung mà không rơi xuống.
Sở Hi Thanh cất tiếng nói to: “Giả huynh, làm phiền ngươi để lại cái đầu của Lưu Định Đường cho ta!’
Giả Đại Lực không để ý đến hắn, chỉ phất phất tay áo, biểu thị đã biết.
Quy củ giang hồ, nếu Sở Hi Thanh muốn cắm cờ lập trại tại trấn Tây Sơn, vậy thì phải dùng đầu của Lưu Định Đường để tế cờ.
Đương nhiên không có cũng không sao, chỉ là khi mở hương đường sẽ thiếu một chút mùi vị thôi.
Lúc này, Sở Hi Thanh quay đầu trừng mắt nhìn Sở Vân Vân ở bên cạnh.
“Sao thế? Ngươi cũng muốn bay à? Thành thật cưỡi ngựa đi. Quanh đây có rất nhiều thám mã đang nhìn chằm chằm, ngươi không sợ lòi đuôi? Yên tâm, Thiết Thủ - Lưu Định Đường không chạy được. Lúc nãy ta đã bảo Chu Lương Thần đi chăm sóc cô bé tên Lưu Nhược Hi kia rồi.”
Sở Vân Vân vốn đang nhìn về phương xa với vẻ vô cảm.
Nàng nghe vậy liền nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó không tự chủ được mà nặn nặn nắm đấm.
Thời gian gần đây, nàng luôn cảm thấy tên này rất gợi đòn. . .
Tuy nhiên, sau đó Sở Vân Vân lại thả lỏng tay ra.
Nể tình tên này làm việc tốt, Sở Vân Vân quyết định tạm thời tha cho tên này một lần.
Nàng đi về phía Sở Hi Thanh, kéo hai ống tay áo của Sở Hi Thanh lên.
Lúc này, có thể nhìn thấy hai cánh tay của Sở Hi Thanh đều là màu đỏ tươi, thậm chí là một phần da thịt và lỗ chân lông đang có máu tươi thấm ra ngoài.
Sở Vân Vân lấy ra một hộp thuốc, bắt đầu bôi lên cánh tay của Sở Hi Thanh.
“Bây giờ cách trận chiến Tri Vị Cư được mấy ngày?”
Sở Vân Vân vừa nói vừa xé một mảnh vải trắng từ trên người xuống, bắt đầu băng bó cho hai cánh tay của Sở Hi Thanh.
“Lát nữa ngươi phải giao thủ với Lưu Định Đường, tuyệt đối không được cứng đối cứng với hắn, có nghe hay không? Xương cánh tay của ngươi đã sắp đến cực hạn, tiếp tục cứng đối cứng thì nhất định sẽ gãy xương.”
Nàng biết, thật ra tên này đang liều mạng vì nàng. . .
Sở Hi Thanh nhìn thiếu nữ cúi đầu, để lộ cái cổ nhỏ thon dài trắng muốt như thiên nga, cực kỳ cẩn thận băng bó cho hắn. Khóe môi của hắn hơi cong lên: “Nghe thấy rồi! Lẽ nào ta không quan tâm mạng của mình sao!”
Hắn ngửi trộm một cái, chỉ cảm thấy mùi thơm tràn ngập khoang mũi.
. . .
Sau khi quận quận bỏ chạy được nửa khắc thời gian, quận úy Thẩm Chu đứng ở trên cửa thành phía tây, nhìn về phía Tây Sơn ở xa xa.
Một thành lớn như quận thành Tú Thủy, cửa thành đều có các loại phù trận, bên trên cũng có một trận pháp chuyên môn dành cho nhìn xa, nó có thể để người nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài năm mươi sáu mươi dặm.
Tuy nhiên, do có dãy núi ngăn cản, Thẩm Chu chỉ có thể nhìn thấy khói lửa hừng hực ở phía Anh Ma Cốc.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ dữ tợn, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía nam tử to cao đang ngồi uống rượu trong một cái lương đình ở phía quan đạo xa xa.
Đó là chính là Thiết Cuồng Nhân, một khắc thời gian trước hắn vẫn còn uống rượu ở trên boong thuyền.
Hắn đã chuyển tiệc rượu đến tòa lương đình này.