Bá Võ

Chương 391: Nhân nghĩa song toàn (4)

Chương 391: Nhân nghĩa song toàn (4)

Sau khi Sở Hi Thanh đến, đầu tiên là liếc mắt nhìn gò núi kia, sau đó mượn Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ để nhấc lên một cơn lốc ở dưới chân núi.
Đồng thời, hắn đột nhiên đạp chân xuống mặt đất, vô số mũi tên lên bay lên cao hai mươi trượng trên không.
Giả Đại Lực đã có kinh nghiệm, lập tức dặn dò thuộc hạ ném những mũi tên ở dưới mặt đất vào trong cơn lốc ở trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh. Lại ra lệnh cho mấy thuật sư bát phẩm của Tuyển Phong Đường trợ giúp Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh không khỏi liếc mắt nhìn Giả Đại Lực một cái.
Hắn không có ý định cưỡng ép tấn công lên, sử dụng Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ chỉ là để chấn nhiếp.
Tuy nhiên, dưới pháp lực của mấy vị thuật sư bát phẩm, uy thế của cơn lốc càng ngày càng kinh người. Mưa tên ngập trời kia không ngừng bay xuống, thế mà lại có uy thế như hai trăm chiếc trọng nỏ.
Có điều, lực sát thương lớn nhất vẫn là đám lửa của Sở Vân Vân. Lửa của Toan Nghê làm cho trên gò núi biến thành một mảnh ánh lửa ngút trời. Tuy rằng không tổn thương được bao nhiêu người, nhưng khiến cho trên đỉnh gò núi truyền ra vô số tiếng ho khan.
Sở Hi Thanh không nhân cơ hội ra tay, hắn như cười như không mà nhìn đỉnh gò núi: “Tất cả huynh đệ thợ săn Tây Sơn nghe rõ đây, hôm nay Lưu Định Đường chắc chắn phải chết, Sở mỗ cũng nhất định sẽ xây dựng một đường ở Tây Sơn này! Chư vị huynh đệ Tây Sơn đã bị tên này ức hiếp, bị tên này hút máu hút tủy, lẽ nào lúc này còn muốn bán mạng cho hắn, bỏ mạng của mình tại đây?”
“Chư vị không ngại giúp ta một chút sức lực, nếu như có thể giúp Sở mỗ chém đầu Lưu Định Đường xuống, Sở mỗ có thể hứa hẹn miễn thuế máu cho các ngươi. Chính là sau này các ngươi buôn bán da thú thịt thú thì sẽ không cần nộp tiền thuế nữa! Sở mỗ còn có thể mở thêm một hương đường, chọn hai trăm bang chúng từ trong thợ săn Tây Sơn các ngươi! Không biết chư vị huynh đệ Tây Sơn thấy thế nào?”
Sở Hi Thanh vừa mới nói xong, bầu không khí trên gò núi bỗng nhiên trở lên khác thường. Những mũi tên kia chẳng những thiếu một nửa, mà còn có một đám thợ săn to gan ló đầu ra.
“Lời các hạ là thật chứ?”
“Không thu thuế máu? Các hạ đừng lừa gạt chúng ta!”
“Tên này là là ai? Một thiếu niên mà thôi! Ngươi để Giả Đại Lực nói chuyện với chúng ta.”
Lưu Định Đường đứng ở trên đỉnh núi, sắc mặt đã là một mảnh tái nhợt.
Hành vi này của Sở Hi Thanh, đơn giản chính là rút củi dưới đáy nồi.
Hai mắt Thiết Ngưu – Giả Đại Lực sáng rực, chiến ý tràn đầy.
Nếu như không có năm trăm tên thợ săn Tây Sơn này, mặc dù sẽ khiến cho Tây Sơn Đường thiếu một khoản thu nhập lớn, nhưng có thể để cho huynh đệ Tuyển Phong Đường thương vong ít hơn, tính ra vẫn rất có lời.
Không có năm trăm tên thợ săn này, hắn chỉ cần xung kích một lần là có thể đánh tan Tây Sơn Đường của Lưu Định Đường.
Lúc này, tay Sở Hi Thanh đè đao, cằm hơi nhếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta là Sở Hi Thanh! Xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng, là đường chủ của Tây Sơn Đường. Lời hứa của Sở mỗ đáng giá ngàn vàng!”
Hắn lại đưa mắt nhìn về phía Lưu Định Đường: “Lưu đường chủ! Cuộc chiến ngày hôm nay, ngươi chắc chắn sẽ bại, không ngại đánh cược một lần chứ. Bây giờ, ta và ngươi đánh một trận công bằng, phân thắng bại tại chỗ này.”
“Nếu ngươi thắng, ta sẽ để Giả huynh và Tuyển Phong Đường thả ngươi rời đi, mặc ngươi cầm tất cả gia tài của mình rời khỏi Tây Sơn, tiêu dao giang hồ. Nếu ta thắng, các hạ sẽ chết ở chỗ này. Mặc kệ là kết quả nào, đều có thể khiến cho các huynh đệ vô tội không chết uổng.”
Sở Hi Thanh nói đến đây, tất cả người của Tuyển Phong Đường và một đám tướng sĩ của Thần Sách Đô ở dưới núi đều thay đổi sắc mặt, dồn dập nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Trong mắt bọn họ ngậm lấy kính phục và kính phục.
Hôm nay, Lưu Định Đường chắc chắn sẽ bại ở chỗ này, Sở Hi Thanh vốn không cần mạo hiểm như vậy.
Vị này chủ động khiêu chiến, chỉ là để cho các huynh đệ không bị thương vong.
Giả Đại Lực thì yên lặng nhìn đôi tay của Sở Hi Thanh.
Hắn nghĩ thầm họ Sở này đúng là một hảo hán có nhân có nghĩa, nhưng cũng là một tên ngu xuẩn.
Tay của tên này đã bị thương nặng như vậy rồi, lại còn dám chủ động khiêu chiến với Lưu Định Đường?
Lưu Định Đường ở trên đỉnh núi thì lại tê cả da đầu.
Hắn phát hiện thuộc hạ của mình cũng đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy mong đợi. Ngay cả tộc lão của Thẩm gia kia cũng không ngoại lệ.
Hiển nhiên là những người này đều không muốn chết tại đây.
Lưu Định Đường cũng hiểu, chỉ cần hắn dám mở miệng từ chối, trận chiến này không cần đánh nữa, đám thủ hạ của hắn cũng không muốn đánh nữa.


Tuy nhiên. . . cũng không phải là không có cơ hội.
Dù sao hắn cũng là võ tu thất phẩm, tuy rằng thiên phú và võ ý không ra sao cả, nhưng chiến đồ và pháp khí của hắn lại rất khá, dù gì hắn cũng có rất nhiều tiền.
Mà thiếu niên ở trước mắt cũng chỉ là bát phẩm, lại còn đang bị thương nữa.
Lưu Định Đường hít sâu một hơi, sau đó cười lạnh một tiếng: “Được!”
Nếu như người này muốn vì hai chữ ‘nhân nghĩa’ mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, thì hắn sẽ trợ giúp tên ngu xuẩn này một phen!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất