Chương 401: Thẻ khuôn (3)
Lúc trước, hắn từng cố tình dùng phương pháp nói bóng nói gió để hỏi thăm Sở Vân Vân.
Lúc Tần Mộc Ca 12 tuổi, tu vị nguyên công trải qua ba giai đoạn: Tháng giêng năm đó, cảnh giới của nàng vẫn là thất phẩm hạ. Đến tháng hai, nàng tiến vào thất phẩm thượng. Đến tháng bảy thì là lục phẩm hạ, sau đó không lâu thì bái vào Vô Tướng Thần Tông.
Hắn không xác định tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi này, là nằm ở giai đoạn này khi Tần Mộc Ca 12 tuổi.
Nếu như là thất phẩm thượng, vậy thì kiếm lời rồi, nếu lục phẩm hạ thì đúng là kiếm to, nhưng nếu như là thất phẩm hạ. . . vậy thì vẫn là kiếm!
Sở Hi Thanh tính toán qua, Tần Mộc Ca ở cảnh giới thất phẩm hạ, sức chiến đấu của nàng cũng phải lên đến cấp bậc lục phẩm hạ.
10.000 điểm đổi lấy sức chiến đấu lục phẩm hạ trong một canh giờ, thơm quá. . .
Sở Hi Thanh ngưng thần suy nghĩ một chút, vẫn là nhịn đau mà đổi lấy tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm) này, sau đó lại tiếp tục làm mới võ đạo bảo khố.
Đáng tiếc chính là, mấy ngày gần đây Sở Hi Thanh quá đen đủi, lãng phí 250 điểm võ đạo mà không thu hoạch được cái gì cả.
Sở Hi Thanh âm thầm thở dài, lòng thầm nói ngày mai hắn phải đổi một vị thần linh để bái lạy, Bắc thần cửu tinh này không dùng được.
Hoặc là trực tiếp bái lạy ‘hệ thống’ luôn? Hệ thống ba ba này thần ký như vậy, thần thông và sức mạnh to lớn như vậy, hoàn toàn chính xác là vượt qua đám thần linh kia.
Sau đó, Sở Hi Thanh đi ra khỏi phòng, đi đến chủ viện trong tòa đại trạch này.
Lúc này, trong viện đang có những tiếng vang ‘rầm rầm’.
Sở Vân Vân đang cầm một thanh thiết thương màu đen, nàng đang diễn luyện thương pháp ở trong viện.
Có thể nhìn thấy từng luông lôi đình và liệt hỏa màu đỏ thẫm đang quấn quanh thân thương trong tay Sở Vân Vân, uy thế tràn đầy, hùng vĩ mà cuồng mãnh.
Nếu như nhìn kỹ hơn, lại phát hiện ra cây thiết thương trong tay nàng lại thô và to hơn thiết thương bình thường, còn dài hơn thương bình thường tầm sáu thước, đã đến đến độ dài một trượng tám.
Đây chính là cái cột cờ nằm trong hiệu cầm đồ kia, Sở Vân Vân lo lắng đêm dài lắm mộng, sau trận chiến trấn Tây Sơn một ngày, nàng liền đi chuộc cây cột cờ này về.
Sở Hi Thanh lặng lẽ nhìn một lúc, rồi mới đi qua: “Sao hôm qua ngươi không thay áo lót cho ta? Tốt xấu gì cũng phải lau người cho ta chứ. Ta tỉnh lại thì toàn thân đều là mùi mồ hôi và mùi rượu, cực kỳ khó chịu.”
Sở Vân Vân không phản ứng, mà tiếp tục diễn luyện thương pháp.
Trên mặt nàng lại nhiễm phải một tầng đỏ ủng.
Thật ra thì nàng cũng muốn thay cho Sở Hi Thanh, nhưng tiếc là khi đó nàng không để ý, liền xé quần áo của Sở Hi Thanh ra thành một đám vải vụn.
Sở Vân Vân ngẫm nghĩ rồi đành bỏ qua, nàng sợ chính mình không khống chế được thì lại xé nát người Sở Hi Thanh ra mất.
Sở Hi Thanh bĩu môi, sau đó nói với vẻ tò mò: “Sao rồi? Ngươi đã tìm hiểu được gì từ cái cột cờ này chưa?”
Rốt cuộc Sở Vân Vân cũng dừng động tác lại, nàng nhìn về phía cây cột cờ đen trong tay, suy tư giây lát: “Không có! Ta đã dùng tất cả các loại phương pháp, nhưng vẫn không thể kích thích ra bất kỳ thần thông hay sức mạnh nào của cái cột cờ này, nhưng điều này lại khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái hơn.”
Nàng đột nhiên làm cho thân thương chấn động rồi run lên, còn làm cho cái thân thương bằng kim loại này lóe lên tia lửa.
Sở Vân Vân đã dùng đến tất cả chân nguyên của nàng.
Dù là một võ tu ngũ phẩm bình thường cũng sẽ bị biến thành bột mịn, nhưng thanh thiết thương màu đen này vẫn không bị hư hao gì như cũ.
Điều khiến cho ánh mắt của Sở Vân Vân và Sở Hi Thanh ngưng trọng chính là, hai cái chữ trợn mơ hồ ở phía phần sau của cây cột cờ này đang từ từ rõ ràng hơn, hai chữ kia rõ ràng là hai chữ Nghịch Thần được viết bằng lối chữ triện.
Sở Vân Vân nhìn hai chữ này: “Ta đoán nó chính là cột cờ của Nghịch Thần Kỳ, cũng không biết vật này nên dùng thế nào.”
Sở Hi Thanh xoa cằm, lời nói hàm chứa suy đoán: “Chẳng lẽ phải có lá cờ nữa thì mới có thể phát huy tác dụng? Nhưng không biết lá cờ đang ở nơi nào?”
“Việc này thì tùy duyên đi, có thể tìm thấy thì càng tốt, không thể tìm thấy thì là do số mệnh, không cần quá để ý.”
Sở Vân Vân dùng tay vuốt nhẹ thanh thiết thương màu đen trong tay: “Mặc dù thứ này không có bất kỳ công năng đặc thù nào, nhưng vẫn là một cây thương tốt. Thế gian này không có bao nhiêu cây thương có thể gánh chịu toàn bộ lực lượng của ta, nhưng mà cây thương này lại có thể.”
Sở Hi Thanh phản đối.
Nếu như đã tìm được cột cờ của Nghịch Thần Kỳ, há có thể không được voi đòi tiên, không nghĩ biện pháp chiếm nốt lá cờ sao?
Tuy nhiên, bây giờ bọn họ cũng không có manh mối gì cả, không biết bắt tay từ đâu.
Hết chương 401.