Bá Võ

Chương 417: Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân (2)

Chương 417: Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân (2)

Sở Hi Thanh ở trấn Tây Sơn năm ngày, lúc này mới lên đường trở về thành Tú Thủy.
Năm ngày cuối cùng ở Tây Sơn, hắn đã an bài hết tất cả mọi chuyện.
Cửa hiệu bị trả lại, lại được mang ra cho thuê lần nữa.
Mấy thế gia bên Lâm Hải, còn có không ít hiệu buôn có quan hệ thân thiết với Thiết Kỳ Bang đều coi trọng tiền đồ của con kênh đào trấn Tây Sơn, khiến cho mấy chục cửa hiệu trống trong tay Sở Hi Thanh trở thành bánh trái thơm ngon.
Tiền thuê cửa hiệu cũng là nước lên thì thuyền lên, đã cao hơn năm phần mười trước kia.
Ngay cả năm tòa lầu kia cũng được cho thuê, mỗi một tòa lầu đều được thuê với giá ba trăm lượng bạc một tháng.
Sở Hi Thanh còn để Lưu Nhược Hi ở lại, giám sát việc tu sửa tám cái kho lớn có diện tích năm mươi mẫu ở trong trấn.
Sau này, tất cả hàng hóa của các thương gia chuyển đến đây, đều sẽ được bảo tồn ở trong những nhà kho đó.
Nhà kho sẽ thu phí bảo quản, giá cả vừa phải, cũng không khác tiêu cục là mấy.
Nếu như thương nhân muốn bán hàng hóa thì có thể đến lấy, như vậy thì cũng tiện cho việc nộp thuế giao dịch.
Làm như vậy, vừa có thể quản lý, vừa có thể tránh cho đám thương nhân kia giở trò mánh khóe, nghĩ tất cả biện pháp để trốn thuế.
Đương nhiên, nếu như người khác không muốn giao tiền thì vẫn còn rất nhiều biện pháp, ví dụ như hối lộ quản lý, hoặc là hợp đồng gì gì đó.
Đến khi đó, thì phải xem đao của Sở Hi Thanh hắn nhanh hơn, hay là cổ của những người này cứng hơn.
Tây Sơn Đường cũng phụ trách giám sát chuyện đào kênh, ngoài ra còn phụ trách an toàn dọc theo con kênh, đồng thời mỗi tháng cầm năm vạn lượng bạc từ kênh đào này để làm tiền công.
Khủng hoảng tài chính của Tây Sơn Đường bọn họ, nhờ vậy mà được giải quyết.
Vấn đề là nhân thủ đã không đủ dùng, 330 người bảo vệ dọc theo tuyến đường của con kênh Tây Sơn này, có thể nói là giật gấu vá vai.
Sở Hi Thanh chỉ có thể bảo Lý Thần Sơn và Chu Lương Thần triệu tập thêm một trăm tên thợ săn có tu vị cửu phẩm, và mời sáu mươi giang hồ hào kiệt, thành lập hai cái phân đàn nữa.
Nhờ vậy mà Tây Sơn Đường của hắn cũng trở thành đường khẩu có quy mô lớn nhất trong mười ba đường khẩu quản lý địa bàn của Thiết Kỳ Bang.
Phải biết là tổng số bang chúng của Thiết Kỳ Bang cũng chỉ là bốn ngàn năm trăm người, bây giờ là năm ngàn, mà một mình Tây Sơn Đường đã chiếm năm trăm.
Lục Loạn Ly cũng lên làm đàn chủ, nắm giữ ‘Đàn chữ Loạn’.
Trong lòng nàng tràn đầy hưng phấn, lại cảm thấy rất mới mẻ, hưng phấn vài ngày liên tục, dứt khoát bắt tay vào lo liệu tất cả sự vụ của ‘Đàn chữ Loạn’.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh lại nhìn xa trông rộng.
Hắn biết, cảm giác mới mẻ này của Lục Loạn Ly sẽ không duy trì được bao lâu, hắn đoán là nàng cũng sẽ không quá quan tâm đến cái ‘Đàn chữ Loạn’ này.
Dù sao thì nằm vùng mới là nghề chính của nàng.
Bởi vậy, Lưu Nhược Hi được bổ nhiệm làm phó đàn chủ ‘Đàn chữ Loạn’, lại nhờ Lý Thần Sơn hỗ trợ khống chế và quản lý khi hai người bọn họ không ở đó.
Còn có một phân đàn chưa được lấy tên, tạm thời cũng do Lý Thần Sơn phụ trách huấn luyện và dạy dỗ, chờ người lên nhậm chức.
Về phần ‘Đàn chữ Thanh’ trực thuộc hắn, và ‘Đàn chữ Vân’ của Sở Vân Vân, khi hai huynh muội bọn họ không có ở đây, thì cũng giao cho Lý Thần Sơn quản lý.
Sở Hi Thanh cảm thấy rất vui mừng khi mình chiêu mộ được Lý Thần Sơn.
Bằng không thì Tây Sơn Đường to lớn này, bình thường sẽ không có ai quản lý nổi.
Sau khi trở về thành Tú Thủy, Sở Hi Thanh vốn muốn đi thẳng đến Tàng Kinh Lâu.
Đáng ra mười mấy ngày trước hắn nên đi vào Tàng Kinh Lâu rồi, nhưng vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
Tuy nhiên, khi Sở Hi Thanh vừa đi vào cửa thành Tú Thủy, hắn liền nghe thấy tiểu nhị của cửa hàng bánh bao Phúc Mãn Hương cất giọng kêu to: “Bán bánh bao! Bán bánh bao đây! Các vị khách quan đi qua có thể vào xem và nếm thử một chút. Hôm nay cửa hàng có món bánh bao thịt trâu, hai mươi đồng tiền một cái. Bánh bao thịt xào bí đao, mười đồng một cái.”
Khóe môi Sở Hi Thanh hơi giật giật, đưa mắt nhìn qua.
Cửa hàng bánh bao Phúc Mãn Hương vẫn luôn kinh doanh rất nhẹ nhàng, không quan tâm bán được hay không, chưởng quỹ và tiểu nhị đều lười biếng, rất hiếm khi thấy bọn họ rao bán như vậy.
Tuy nhiên, nguyên liệu của cửa hàng bánh bao Phúc Mãn Hương rất đầy đủ, rất nhiều, nhiều đến mức khiến cho người ta lo lắng bọn họ sẽ lỗ vốn, lại có rất nhiều loại nhân bánh và hiếm thấy, bởi vậy công việc kinh doanh của cửa hàng bánh bao này vẫn rất không tệ.
Mà bánh bao thịt trâu và bánh bao thịt xào bí đao cộng lại với nhau, có ý là Thiên hộ đại nhân muốn gặp ngươi.
Sở Hi Thanh quay đầu nhìn về phía Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly nói: “Các ngươi đi trước đi.”
Khi hắn nói chuyện còn nháy mắt với Sở Vân Vân một cái.
Lúc này, Sở Vân Vân cũng hiểu ý, nàng hơi gật đầu một cái.
Nàng biết ý của Sở Hi Thanh là mau chóng hoàn thành việc đã bàn đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất