Chương 420: Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân (5)
Sở Hi Thanh lấy làm kinh hãi: “Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân?”
Đây là kỳ thuật luyện thể, bí pháp chí cao, truyền thừa của Cẩm y vệ!
Nếu như so với mấy loại khổ luyện bá thể như Kim Cương Bất Hoại và Bất Diệt Kim Thân, thì thật ra Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân không mạnh.
Tu luyện nó đến tầng cao nhất, cường độ thân thể và Kim thân Bá thể cũng chỉ tương đương với bảy phần mười Kim Cương Bất Hoại.
Vấn đề là môn công pháp này có tu luyện cùng với bất cứ môn nguyên công nào trên thế gian này.
Tương lai, khi Sở Hi Thanh tu luyện Hỗn Nguyên Vô Tướng đại pháp, thì hắn còn có thể tu luyện một môn ngoại công có Kim thân Bá thể không kém nữa.
“Đây là Tào mỗ thỉnh công cho ngươi từ Đông trấn phủ ty. Tiêu diệt Lưu Định Đường và Tây Sơn Đường của Hải Thanh Bang, lại trà trộn vào trong Thiết Kỳ Bang, còn đảm nhiệm chức vị đường chủ, công lao này không nhỏ.”
Tào Hiên nhàn nhạt uống rượu: “Từ này về sau, ngươi chính là Bách hộ Cẩm y vệ, có tư cách tu luyện môn Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân này đến tầng thứ ba, trong bình thuốc này là ba viên Tứ Chuyển Kim Thân Đan, chuyên dùng để tu luyện Bá thể, có thể giúp ngươi học tập nhanh hơn. Cố gắng làm việc, ngươi là thuộc hạ của Tào mỗ, chỉ cần lập công thì sẽ không thiếu phần thưởng.”
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, trên mặt lại xuất hiện nụ cười lần nữa: “Cảm ơn Thiên hộ đại nhân!”
Nửa canh giờ sau, Sở Hi Thanh cơm nước no nê xong liền rời khỏi tửu lâu Thúy Vân.
Tào Hiên nhìn bóng lưng của Sở Hi Thanh ở bên dưới, sắc mặt lại âm trầm như nước, ánh mắt lạnh lẽo.
Lúc này, có một người trẻ tuổi mặc trang phục thư sinh vén rèm đi vào trong gian phòng.
Không biết vì sao mà mặt người này một nửa là xanh, một nửa là trắng, ngũ quan lại rất anh tuấn.
Thư sinh ngồi xuống đối diện bàn rượu: “Thiên hộ đại nhân, ngươi ban thưởng quá nặng rồi. Chức Bách hộ là chính thất phẩm, đã là ban thưởng nặng với hắn rồi, còn Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân kia chính là bí truyền của Cẩm y vệ ta, há có thể đưa cho loại người không rõ lai lịch này?”
“Ta ở bên kia cũng nghe thấy lời nói của hắn, đánh giá người này tuyệt đối sẽ không bán mạng của Cẩm y vệ chúng ta. Ngoài ra, kẻ này còn có dính líu với Thần Sách Đô, cũng là một mầm họa.”
Tào Hiên lại cười nhẹ một tiếng: “Không nỡ trẻ nhỏ thì không bắt được sói, Sở Hi Thanh đã đáng giá để ta đặt cược nặng như vậy. Chỉ cần người này tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân, sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ rơi vào trong lòng bàn tay của ta. Chỗ tốt của Cẩm y vệ. . .dễ cầm như vậy sao?”
Thư sinh mặt âm dương nghe vậy thì vẻ mặt hơi động, hắn nghĩ đến một ít lời đồn về Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân.
Có người nói Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân có hai cái phiên bản trong và ngoài.
Lại có người nói, có rất nhiều cao thủ trên giang hồ tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân, sau đó bị Cẩm y vệ âm thầm khống chế và điều khiển.
“Còn nữa.” Tào Hiên lại uống một chén rượu: “Trông chừng Ngụy Dương cho kỹ, tăng người phòng vệ lên gấp đôi đi.”
Thư sinh mặt âm dương không khỏi ngây người: “Không đến nỗi vậy chứ? Lẽ nào hắn dám cướp ngục sao? Hơn nữa, Ngụy Dương bị giam ở tầng thấp nhất trong Hắc ngục, dù là cao thủ ngũ phẩm thì cũng khó thoát thân khỏi nơi này.”
“Chắc hẳn không đến mức đó.” Vẻ mặt Tào Hiên thản nhiên: “Nhưng mà lo trước khỏi họa sau.”
Mà lúc này, Sở Hi Thanh đã rời xa tửu lâu đến trăm trượng, hắn vẻ mặt lạnh lùng nhìn tửu lâu Thúy Vân một chút.
Sau đó, hắn mở miệng cười một tiếng, tiếp tục cất bước đi về phía võ quán Chính Dương.
Sau khi đến võ quán, Sở Hi Thanh lại lấy làm kinh hãi.
Khắp nơi trong võ quán đều đang được khởi công, loang loang lổ lổ.
Trận pháp cảnh giới trong võ quán đã được sửa chữa mười mấy ngày, nhưng còn chưa sửa được một phần ba.
Mấu chốt là không biết vì sao mà võ sư giáo viên ở trong võ quán rất ít, gần như là bốn phía trống rỗng, vắng ngắt.
Tuy nhiên, ngay khi Sở Hi Thanh đi đến cửa Tàng Kinh Lâu thì nhìn thấy hai người quen.
Một trong số đó là Hướng Quỳ, là nội gian của Nam Thiên Môn ẩn nấp ở võ quán Chính Dương.
Người còn lại tên là Vương Chính, đến từ Bắc Thiên Môn.
Nam Bắc Thiên Môn vốn là một nhà, gọi là Đại Diễn Thiên Môn, cũng là thần tông nhất phẩm. Sau đó, trong môn tranh giành phân liệt, rơi xuống nhị phẩm, thất đại thần tông đã biến thành lục đại thần tông.
Ngoài hai người này ra, còn có ba vị sư huynh đệ, tất cả đều là đệ tử chân truyền của khóa này.
Năm người này chắc hẳn là kết bạn đến Tàng Kinh Lâu nghiên cứu võ học, sau khi nhìn thấy Sở Hi Thanh thì tất cả đều nở nụ cười tràn trề, như đám sao vây quanh mặt trăng.
“Sở sư huynh, năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi!”
“Không ngờ Sở sư huynh cũng trở về võ quán vào hôm nay, đúng là một niềm vui bất ngờ!”
“Đã nghe rất nhiều chiến tích của Sở sư huynh ở Tây Sơn, thật sự là cảm thấy hãnh diện. Không biết bên phía Sở sư huynh còn có thiếu người hay không? CÓ thể cho Hướng mỗ một miếng cơm ăn?”
Lời này tất nhiên là từ trong miệng của Hướng Quỳ, khiến cho Sở Hi Thanh nhìn người này thêm một chút.
Hết chương 420.