Bá Võ

Chương 433: 50% Bá Võ Vương (6)

Chương 433: 50% Bá Võ Vương (6)

Sở Hi Thanh hoàn toàn không rơi vào thế yếu, đao chém hai mặt, bát phương bất động.
Thậm chí, sau khi hắn chém đao thứ 367, lại nhìn thấy một cơ hội phá địch.
Hai tên Huyết Phong Đạo ở đối diện lại cực kỳ đau đớn.
Chỉ vì ngọn lửa Toan Nghê mà Sở Vân Vân triệu hoán ra, vẫn còn đang thiêu đốt ở trên người bọn họ, làm cho cương khí hộ thể của bọn họ bị thủng trăm ngàn lỗ.
Ngay khi Sở Hi Thanh tụ đao súc thế, chuẩn bị phá địch.
Lý Đạo Quy bỗng nhiên kêu to một tiếng: “Không thể đối đầu, rút lui!”
Khoảnh khắc này, hơn hai mươi viên đạn màu đen bắn ra bốn phương tám hướng.
“Tử Mẫu Độc Hỏa đạn?”
Kiếm Tàng Phong hơi cau mày.
Loại ám khí ác độc này không làm gì được hắn, nhưng lại có uy hiếp trí mạng đến mấy người Sở Hi Thanh.
Hắn vung tay lên, nhẹ nhàng hấp những viên đạn màu đen kia lên giữa không trung.
Những viên đạp này lập tức nổ tung, vô số mảnh sắt nhỏ li ti như hạt gạo bắn ra bốn phương tám hướng.
Số lượng của chúng nó phải lên đến hàng ngàn, hàng vạn, uy lực kinh người.
Tuy nhiên, dưới chân nguyên và cương lực của Kiếm Tàng Phong, chúng nó chỉ có thể bay ra được một đoạn, rồi bị cưỡng ép áp súc thành một đoàn.
Nhưng những ngọn lửa kia thì lại tràn ngập ra bốn phía, bao trùm toàn bộ nơi này, lửa cháy hừng hực, làm cho vô số phạm nhân phải kêu gào thảm thiết.
Sở Hi Thanh cũng âm thầm hoảng sợ, hắn cũng không biết đây là loại lửa gì.
Hắn dùng chân nguyên chống đỡ, lại chỉ kiên trì được nửa cái hô hấp, liền bị đốt cho đau nhức toàn thân.
Cũng may là Sở Vân Vân đã đi đến bên cạnh hắn.
Nàng nhẹ nhàng đánh một chỉ, khiến cho lửa trên người Sở Hi Thanh biến mất, những ngọn lửa ở xung quanh cũng lui lại ba trượng.
Thời điểm này, Lý Đạo Quy đã hóa thân thành cuồng mang, mang theo mấy tên thuộc hạ còn sót lại, cả đám chạy trốn về phía cửa thang.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ chớp mắt mà đã đến miệng thang, lập tức leo lên tầng trên.
“Muốn chạy trốn?”
Trường kiếm trong tay Kiếm Tàng Phong đột nhiên bay ra ngoài, phía miệng thang nhất thời có sương máu bắn ra.
Hắn chiêu kiếm này của hắn, liền giết chết hai tên Huyết Phong Đạo có tu vị thất phẩm thượng ở bên cạnh Lý Đạo Quy.
Sau đó, bóng người của Kiếm Tàng Phong lao nhanh. Hắn giơ tay về phía miệng thang, trường kiếm đang cắm trên mặt đất bỗng nhiên bay ngược vào trong tay hắn, bắt đầu truy kích bóng lưng của Lý Đạo Quy như hình với bóng.
Sở Hi Thanh không để ý, ánh mắt sắc bén của hắn đang tìm kiếm trong biển lửa. Đồng thời cao giọng hô lên: “Loạn Ly!”
“Ở đây!”
Lục Loạn Ly trừng mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút.
Nơi này còn có nhiều người như vậy! Tại sao lại còn gọi tên của nàng?
Tuy nhiên, Lục Loạn Ly cũng hiểu ý của Sở Hi Thanh, nàng là người có tu vị cao nhất trong mấy người ở đây, thân pháp cũng nhanh nhất, là người thích hợp nhất để đi tầng năm cứu người.
Nàng không dám chậm trễ, cũng lắc mình lao về phía miệng thang.
Mà lúc này, huynh muội Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân đều lao về phía góc nam của đại lao.
Bọn họ tìm thấy Ngụy Dương ở đây.
Người này vẫn đang trong trạng thái ngất xỉu, trên người cắm đầy Trấn Nguyên Đinh, xương tỳ bà bị cắm xiềng xích, trên người tràn đầy vết thương do bị tra tấn.
Khi đám người Sở Hi Thanh xuất hiện, da thịt toàn thân người này cũng bị thiêu đốt đến đỏ rực.
May mà Lý Thần Sơn nhớ đến đồng liêu của mình, hắn đã chạy đến đây trước một bước, dùng cương lực dập tắt ngọn lửa kia cho Ngụy Dương.
“Chúng ta đi!’
Sở Hi Thanh biết không thể ở lâu hơn.
Đám lửa độc không biết lai lịch này, thậm chí còn có thể thiêu đốt cả sắp thét, còn đang tỏa ra khói độc màu đen, khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt.
May mà Toan Nghê thích ăn khói lửa, Sở Vân Vân triệu hoán ra một con cự thú Toan Nghê, nó không ngừng nuốt những khói độc và ngọn lửa kia vào bụng.
Nhưng mà pháp lực của Sở Vân Vân có hạn, chống đỡ không được bao lâu.
“Mời đường chủ mang hắn ra ngoài, rồi chờ ta một chút.” Lý Thần Sơn cười đắc ý: “Chỉ sợ lát nữa người nơi này sẽ chết sạch, ta tìm một bộ thi thể để thế chỗ của hắn.”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, sau đó một tay nâng Ngụy Dương, chạy nhanh về phía miệng thang.
Ngay khi Sở Hi Thanh đưa Ngụy Dương ra đến cửa pháo đài bắc, mày kiếm của hắn nhướng lên, kinh ngạc nhìn về phía khu nam.
Hắn mơ hồ nghe thấy có người đang kêu gào, có người đang nghị luận ầm ĩ.
“. . .Đó là Nghịch Thần Kỳ?”
“Không ngờ thứ này lại ở trong đại lao của Cẩm y vệ thật?”
“Đỏ thẫm như máu, chính diện là chữ ‘Nghịch’, mặt sau là chữ ‘Thần’, đúng là lá cờ của Nghịch Thần Kỳ rồi.”
“Tần Mộc Ca nói báu vật ở đại lao Cẩm y vệ, thế mà lại là thật.”
“Lá cờ xuất hiện rồi, cột cờ ở đâu? Đáng ghét, nhất định là đã rơi vào trong tay triều đình rồi.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì chỉ thấy choáng váng.
Lẽ nào lá cờ của Nghịch Thần Kỳ thật sự được giấu trong khu nam của đại lao Cẩm y vệ?
Điều này. . . sao có thể?
Tấm bản đồ kia là do Sở Vân Vân vẽ lung tung, dùng để lừa người mà thôi.
Hết chương 433.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất