Chương 497: Luận Võ Thần Cơ tháng hai (2)
“Không thể nào tưởng tượng nổi.”
Thẩm Chu hít một tiếng.
Do đại chiến với Thiết Cuồng Nhân vài ngày trước, vết thương vẫn còn chưa khôi phục, nên sắc mặt của hắn có hơi uể oải: “Đơn gia đã bố trí đồn biên phòng, phong tỏa ba con đường vận chuyển hàng hóa, tất cả các loại vật tư như lương thực, dầu ăn, tương giấm, vải vóc. . .đều không đưa được đến Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại. Thậm chí muối tư nhân của chúng ta cũng không đi qua được.”
Long Hành hơi gật đầu, mặt ủ mày chau: “Ta cũng nghe nói đến việc này, có người nói không chỉ ba con đường vận chuyển hàng ở trên Tây Sơn, mà hai con đường thủy của Bạch Vân Trại và Cửu Đao Ổ ở trên sông Thần Tú cũng đã bị chiến thuyền của Thiết Kỳ Bang phong tỏa.”
“Còn nữa, tất cả nhân vật hắc đạo từng phi tang cho tặc phỉ Tây Sơn, bao quát cả Độc Tí Đao – Lý Thương, đều bị Sở Hi Thanh chém giết. Mấy ngày nay, toàn bộ Cổ Thị tập đều là thần hồn nát thần tính, các hiệu buôn cũng không dám làm ăn với đám tặc phỉ Tây Sơn nữa.”
Sắc mặt Thẩm Chu âm trầm, tiếng nói bình thản: “Đám hiệu buôn này nhìn như bị Sở Hi Thanh ép buộc, không thể không phối hợp, nhưng thật ra là biết thời biết thế, ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của chúng ta. Tuy nhiên mấy năm gần đây, thế lực của Cửu Đao Ổ phát triển quá nhanh, cướp quá nhiều trên Tây Sơn, khiến cho đám hiệu buôn rất tức giận. Tình hình của bọn họ bây giờ cũng là cực kỳ gian nan.”
Theo hắn biết, mấy ổ tặc phỉ ở trong Tây Sơn kia đều không bán được đồ, cũng không mua được củi gạo dầu muối.
Sở Hi Thanh chọn thời gian rất tốt, vừa mới qua năm mới, đúng vào thời kỳ nhập hàng.
Tuy rằng Sở Hi Thanh chỉ mới phong tỏa Tây Sơn được mấy ngày ngắn ngủi, nhưng cũng đã có chút hiệu quả rồi.
Thẩm Chu lại thở dài một hơi, nhìn về phương hướng Tây Sơn: “Không phải ta không nghĩ biện pháp, ví dụ như điều lương thực từ quận Thương Ngô sang, nhưng vấn đề là mấy trăm dặm đường núi rất khó đi, thành phẩm lại rất lớn, phải gấp năm lần bên Tây Sơn.”
“Ta cũng bảo người đi theo đám thợ săn kia, vụng trộm vận chuyển lương thực vào trong Tây Sơn. Nhưng vấn đề là Tây Sơn Đường kiểm tra rất nghiêm, bọn họ chẳng quan tâm đến đám thợ săn Tây Sơn, nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn với người của Thẩm gia ta, đến giờ đã có hơn hai mươi người chết rồi.”
Hắn nói đến đây thì lại nhớ đến Lỗ Bình Nguyên.
Lỗ Bình Nguyên từng làm việc dưới trướng Lưu Định Đường, nhưng khi đó hắn không cảm thấy gì. Nhưng khi người này vừa rơi vào trong tay Sở Hi Thanh, thì hắn lại cảm thấy người này là một nhân tài.
Khống chế toàn bộ vùng Tây Sơn không chê vào đâu được.
Long Hành cũng nhíu chặt lông mày: “Người này thực là ác độc!”
Hậu quả của việc phong tỏa đám tặc phỉ Tây Sơn là gì?
Khi bọn họ quẫn bách thì sẽ không do dự mà ra tay với đám thợ săn Tây Sơn kia, nghiền ép tiền tài của thợ săn Tây Sơn, cướp đoạt lương thực của thợ săn Tây Sơn.
Sở Hi Thanh không chỉ ép cho đám thợ săn Tây Sơn phải quỳ xuống xin tha, chủ động giao nộp thuế bình an, mà còn muốn thu phục bọn họ!
Đám thợ săn Tây Sơn kia thì sẽ không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy đám tặc phỉ Tây Sơn kia càng ngày càng ác liệt với bọn họ.
Nếu như không có Tây Sơn Đường che chở, thì đám tặc phỉ này muốn gì cứ lấy, thậm chí còn ép cho bọn họ phải cửa nát nhà tan.
Bọn họ chỉ có thể cầu xin Sở Hi Thanh ra tay cứu viện, cầu xin đối phương thu thuế ‘máu’ của mình.
Trừ phi Thẩm gia có thể khống chế đám tặc phỉ Tây Sơn kia, không cho bọn họ đi cướp đoạt vật tư và lương thực của thợ săn Tây Sơn.
Vấn đề là đám cướp này có kỷ luật nghiêm minh, không tai họa địa phương, thì đã không gọi là sơn tặc, tặc phỉ rồi.
Có điều, hôm nay Long Hành đến đây, cũng chính là vì giải quyết vấn đề này.
“Không ngại ra tay từ Đơn gia.” Long Hành hơi suy tư, trong mắt lộ ra vẻ bối rối: “Bọn họ thật to gan! Dám tiếp nhận tài nguyên của quận úy đại nhân, lập trạm kiểm tra ở Tây Sơn. Đơn Xích Linh không sợ tương lai Thiết Kỳ Bang thua, thì sẽ bị quận úy đại nhân tính sổ sao?”
Nếu như Đơn Xích Linh biết điều một chút, thì sẽ không phong tỏa chặt chẽ đến mức này, ít ra cũng phải để cho bọn họ một con đường.
Thẩm Chu lại cười lạnh, cầm chén trà trong tay lên thưởng thức: “Ngươi đã tính sai rồi, trong đêm hôm qua, Đơn Xích Linh đã đưa ba vạn lượng bạc cho quận trưởng đại nhân rồi.”
Dù Thiết Kỳ Bang thua thì có làm sao?
Đơn gia là bất đắc dĩ nên mới đầu hàng Tây Sơn Đường, bọn họ có quận trưởng đại nhân che chở, cần quan tâm cái nhìn của Thẩm Chu hắn sao?
Người ta nhìn rất rõ ràng, vào thời điểm này, Thẩm Chu hắn còn có tiền để chiếm cái chức quận úy quận Tú Thủy hay không còn chưa biết, dựa vào cái gì mà Đơn gia không được làm ăn cái này?