Chương 6: Sở Vân Vân! (2)
Diệp Tri Thu lại tin tưởng, nàng suy tư một lát rồi gật đầu, thả tay Sở Hi Thanh ra.
“Đây có thể là do thức tỉnh huyết mạch. Nhân tộc chúng ta là hậu duệ của Bàn Cô, nhưng sau này không biết vì sao mà huyết mạch bị phong ấn, mất đi thần lực tiên thiên. Vì lẽ đó, tình huống như này cũng thường xuyên xuất hiện, có rất nhiều ngưới khi đối mặt với nguy cơ và tuyệt cảnh, sẽ thức tỉnh những thiên phú dị năng mà trước đây chưa từng có.”
“Có điều ngươi vẫn phải bỏ công sức tập luyện đao pháp của mình, một người dùng đao há có thể thể không chống chế được đao của mình? Ngươi bây giờ chỉ có thể phát huy được bảy thành thiên phú của mình mà thôi.”
Diệp Tri Thu chuyển tầm mắt, liếc nhìn mặt Sở Hi Thanh một cái, lại lập tức chuyển ánh mắt đi.
Mặt tên này quá có tính lừa gạt.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi kho hàng lấy Bồi Nguyên Đan và Bách luyện Khinh Cương Đao, ngươi có thanh đao này, thì tốc độ đao của ngươi còn có thể nhanh hơn hai phần mười. Đúng rồi, hai huynh muội các ngươi vẫn thuê phòng ở ngoài võ quán đúng không?”
“Chúng ta thuê một căn phòng, khoảng cách không xa với cửa nam của võ quán.” Sở Hi Thanh trả lời, đồng thời còn nhìn Diệp Tri Thu với ánh mắt nghi ngờ, hắn không rõ vì sao đối phương bỗng nhiên lại nhắc đến chuyện thuê nhà này.
Võ quán Chính Dương có cung cấp ăn ở cho đệ tử, mặc dù bọn họ là đệ tử ngoại môn nhưng cũng được xếp vào một gian phòng có tám người ở.
Hai huynh muội bọn họ lại không thể nào chấp nhận được việc này.
Không phải là ở không quen, mà là trên người họ có quá nhiều bí mật, không thích hợp ở chung với người khác, vì thế nên họ tình nguyện dùng tiền thuê phòng ở bên ngoài.
“Thật không hiểu nổi hai huynh muội các ngươi, khi đến thành Tú Thủy thì chuyện vất vả nào cũng làm, một đồng tiền lại phải coi làm hai đồng để tiêu, nhưng lại tình nguyện bỏ tiền đi thuê ở ngoài, chứ không chịu ở chung với người khác.”
Diệp Tri Thu lấy một cái chìa khóa thật dài ở đai lưng, ném cho Sở Hi Thanh: “Tạp Vật Viện ở bên phải Đông Viện chúng ta có hai phòng trống, hai người các ngươi có thể vào đó ở.”
Sở Hi Thanh nhất thời nhướn mày, mặt đầy vẻ vui mừng.
Tạp Vật Viện này chỉ dùng để gửi vài thứ linh tinh, thật ra bên trong đều là một ít vật liệu gõ, thỏi thép hoặc là các loại đá gì đó. . . không được sử dụng thường xuyên, bình thường có rất ít người đi đến chỗ này, tương đối yên tĩnh vắng vẻ.
Mặt sau tiểu viện còn có một khu đất trống vuông vực rộng tầm năm trượng, có thể dùng để luyện võ tập đao.
“Cái này sao được? Có phải là không hợp quy củ rồi không?” Trong khi Sở Hi Thanh nói chuyện, hắn đã nhét chìa khóa vào tay áo.
“Nếu cảm thấy không tiện thì có thể trả lại ta.”
Diệp Tri Thu liếc mắt đầy xem thường với Sở Hi Thanh, sau đó mỉm cười: “Đây là ngươi nên được, ngày hôm nay ngươi đã kiếm mặt mũi cho ta. Ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của Thiệu Linh Sơn thì thôi, chà chà, quả thực là không thể hình dung mà. . .”
Sở Hi Thanh cũng không nghe những lời này, hắn đang vuốt vuốt chiếc chìa khóa trong tay áo, lại nghĩ đến em gái Sở Vân Vân của mình.
Chuyến tiêu của Sở Vân Vân đi chậm hơn hắn một ngày, có lẽ trưa hôm nay là sẽ về đến nơi.
Nếu thuận lợi, chiều nay bọn họ có thể chuyển vào võ quán rồi.
Sau khi Sở Hi Thanh và Diệp Tri Thu ai đi đường nấy, hắn liền đi đến tiệm thuốc ở một con đường, mua bốn bình thuốc.
Thuốc tên Dương Hòa Tán, sau khi uống vào thì chẳng những có thể kéo dài hai ngày tuổi thọ của Sở Hi Thanh, mà còn có thể trục xuất hàn sát thâm độc đang tích trữ ở trong cơ thể hắn, giảm bớt bệnh trạng.
Loại thuốc này rất đắt, giá tiền cao đến ba lượng bạc một bình.
Sở Hi Thanh liều chết nơi hoang dã, đi một chuyến tiêu mất ba ngày, chỉ có thể kiếm được hai bình Dương Hòa Tán.
Lúc này, trong túi hắn chỉ còn chưa đến nửa lượng bạc, có thể nói là nhẵn túi.
Sở Hi Thanh do dự một lát, vẫn đi ra chợ để mua một con cá vược nặng hơn một cân về nhà.
Hắn nghĩ, mình tiến vào võ quán cũng là một chuyện vui, nên vẫn phải chúc mừng một chút.
Sở Hi Thanh quay lại căn phòng thuê của bọn họ, đầu tiên là nổi lửa nấu cơm, sau đó mới bắt đầu xử lý con cá vược.
Hắn thành thạo cắt vây cá, cạo rửa vẩy cá, mổ bụng.
Khi xử lý nội tạng, Sở Hi Thanh cố ý giữ lại bóng cá.
Người của thế giới này lại khinh thường ăn những thứ này vì cảm thấy tanh, nhưng Sở Hi Thanh lại không nỡ vứt đi.
Hai huynh muội bọn họ rất ít khi được nhìn thấy thịt, vì lẽ đó, bất cứ thức ăn mặn nào cũng là rất quý trọng.
Ngay khi Sở Hi Thanh cắt gừng cắt tỏi, thả con cá vược này vào nồi hấp, cửa phòng liền vang lên một tiếng két.
Sở Hi Thanh quay đầu, chỉ thấy cửa bị đẩy ra, một thiếu nữ mặc quần áo trắng đứng ở cửa, những ánh nắng chiếu vào, đem gương mặt của nàng giấu trong bóng tối.
Đây là ‘muội muội’ Sở Vân Vân của hắn.
Ừm, nói một cách nghiêm chỉnh, thì cũng là thê tử tiện nghi của hắn.