Chương 72: Giả heo ăn thịt hổ!
Hai mắt Sở Hi Thanh sáng rực nhìn biến hóa trong màn hình huỳnh quang hư ảo kia.
Hắn rất sợ những điểm võ đạo này sẽ giảm xuống, nên vội vàng mở võ đạo bảo khố ra, dùng ý niệm ấn mạnh vào cái logo Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân kia.
Lúc này, trong đầu Sở Hi Thanh có thêm một đoạn tin tức.
---Có đồng ý dùng 35 điểm võ đạo để đổi Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân giai đoạn thứ nhất không?
Sở Hi Thanh không chút do dự nào mà chọn đồng ý.
Theo điểm võ đạo trên cột biến thành con số 2, logo bên trong võ đạo bảo khố cũng nổ tung, hóa thành một đám linh quang, hòa vào toàn thân và lục phủ ngũ tạng của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy từng luồng từng luồng nước ấm đang chảy xuôi khắp cơ thể, dường như có gì đó trong cốt tủy và huyết mạch của hắn đang thức tỉnh, làm cho hắn thấy ngứa ngáy.
Cảm giác này giống hệt như khi hắn dùng bí dược Dưỡng Nguyên Công tầng hai, nhưng trình độ ngứa thì nhẹ hơn nhiều.
Sở Hi Thanh cũng không có cảm giác quá khó chịu, biến hóa trong cơ thể không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn.
Hắn lại liếc mắt nhìn Thần Lực Đan, sau khi do dự một chút thì quyết định không đổi.
Sử dụng Thần Lực Đan trong cuộc thi, cảm giác giống như là đang gian lận vậy, nhưng mấu chốt là tình hình trong cơ thể hắn không thích hợp sử dụng thứ này.
Sở Hi Thanh sợ rằng thân thể mình sẽ nổ tung.
Lúc này, đã có vài chiếc lá trúc bay xuống đến nơi cách mặt đất tầm tám thước.
Bốn người trên đài đồng thời ra tay, chém nát tất cả những mảnh lá trúc ở xung quanh.
Ban đầu, những lá trúc này vừa ít lại vừa chậm, bọn họ chém rất dễ dàng, gần như là không sót chiếc lá nào.
Nhưng theo thời gian trôi qua, không chỉ số lượng lá trúc tăng nhiều, mà tốc độ rơi xuống cũng càng ngày càng nhanh.
Bốn người trên đài cũng bắt đầu hiểu ý, mỗi người đều phi thân ra một phía, chia võ đài làm bốn phần.
Nhưng theo số lượng lá trúc nhiều hơn, toàn bộ đài cao đều nằm trong phạm vi rơi rụng. Ba người trên đài lấy Lưu Tinh Nhược cầm đầu, bắt đầu không hẹn mà cùng khuếch trương phạm vi, cố gắng cướp nhiều lá trúc hơn.
Biểu hiện của Sở Hi Thanh thì lại vô cùng bảo thủ, hắn không thử vượt giới, mà vẫn thủ vững ‘lãnh thổ’ của mình, chém từng chiếc lá trúc ở phía đông đài cao.
Thân hình và tốc độ na di của hắn cũng chậm hơn ba người kia nhiều. So sánh với Lưu Tinh Nhược và Hướng Quỳ thì quả thực là như đang làm động tác chậm.
Lưu Tinh Nhược chạy qua chạy lại ở trên đài, còn Sở Hi Thanh thì thường xuyên không di chuyển. May mắn là đao của hắn nhanh, cho nên thành tích mới có thể miễn cưỡng theo kịp ba người kia.
Phương diện này chủ yếu là vì hắn vẫn còn chưa quen thuộc với Khinh Vân Tung, còn chưa thể vận dụng nó để chiến đấu.
Ngoài ra chính là do Sở Hi Thanh, hắn đang từng bước thích ứng với thiên phú mới của mình.
Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân có thể làm cho ngươi bước như thuấn ảnh, đuổi sát thời gian, tăng tốc độ thân pháp lên gấp đôi, tăng năng lực nhảy lên gấp đôi, tăng lực hài hòa và sự linh hoạt của thân thể lên gấp đôi.
Không thể nghi ngờ là cái thiên phú này rất mạnh.
Ngày xưa, khi Sở Hi Thanh mới nhận được Truy Phong Trục Điện Chi Thủ thì hắn đã không khống chế được đao của mình, gần như đã chặt đứt tay Long Thắng.
Mà lúc này, hắn cảm thấy mình chỉ hơi phát lực một chút, thì toàn thân sẽ trôi đi rất xa.
Nếu như nhất định phải hình dung, thì chính là một người đang lái xe van quen rồi, đột nhiên lại đổi sang một chiếc xe thể thao vài triệu, chân ga của hai xe là hoàn toàn khác nhau.
Sở Hi Thanh nhất định phải từng bước thích ứng, cố gắng khống chế điểm đến của bước chân mình.
Chỉ có như vậy, thì hắn mới có thể phối hợp với Truy Phong Đao Pháp.
Bởi vậy, bây giờ hắn không đổi Thần Lực Đan, thứ này chỉ sẽ làm cho hắn khó khống chế thân thể hơn, gây phiên hơn mà thôi.
Lúc này, thành thích của Sở Hi Thanh đã lót đáy, trở thành người kém cỏi nhất trong bốn người.
Điều càng khiến người ta lo lắng là, điểm võ đạo trong màn hình huỳnh quang hư ảo kia, không ngờ đã rơi xuống số âm, bây giờ nó đang hiện ra một con số -6 màu đỏ tươi.
Hiển nhiên là biểu hiện vụng về của hắn, đã làm cho hơn bốn người trên thao trường thất vọng.
Sở Hi Thanh lại không sốt ruột chút nào, hắn vẫn thong dong tự nhiên mà bước nhẹ chạy chậm, liên tục chém những mảnh lá trúc ở quanh người thành những linh quang màu xanh.
Hắn hiểu là thời điểm này không được gấp, càng vội càng dễ mắc sai lầm.
Chỉ cần hắn thích ứng được cái thiên phú này, sớm muộn gì hắn cũng có thể đuổi kịp. . . mà thời điểm này đã không xa nữa rồi.
Sở Hi Thanh đã cảm nhận được cái gì gọi là tăng lực hài hòa và sự linh hoạt cơ thể lên gấp đôi rồi.
Thân thể của hắn cực kỳ linh hoạt, tứ chi thì lại vô cùng hài hòa, điều này làm cho lực khống chế thân thể của hắn đã đạt đến trình độ không gì sánh kịp.
Chuyện này khiến cho bước chân của hắn càng ngày càng tinh chuẩn, cũng nắm giữ khoảng cách và tốc độ chuẩn xác hơn.
Tuy nhiên, còn có hai mầm họa, một là thể lực của hắn đang tiêu hao rất nhanh, có thể sẽ không chịu được đến cuối cùng, thứ hai chính là. . . mấy vị sư huynh đệ đồng môn của hắn.
Sở Hi Thanh vừa múa đao vừa nhìn thoáng qua bên cạnh.
Ánh mắt của hắn đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lưu Tinh Nhược.
Thiếu niên hơi lùn này, sắc mặt hung dữ, trong con ngươi cất giấu vẻ lạnh lùng, tựa như đang chờ cơ hội để thôn phệ hắn vậy.
Sở Hi Thanh lạnh lùng nắm chặt thanh Bách luyện Khinh cương đao trong tay, ngưn thần phòng bị.