Chương 75: May mắn (2)
Sau đó, cái linh quang chiếu xuống từ mâm ngọc màu xanh kia lại biến ảo, tam tòa võ đài đã biến thành bốn tòa.
Lúc này, Sở Hi Thanh vẫn rất thong dong tự nhiên.
Tiếp theo chính là thực chiến, hắn không hề ôm chút tâm lý may mắn nào khi đối mặt với đám đệ tử ba lá kia.
Mà khi Sở Hi Thanh bị na di đến võ đài đá xanh ở bên trái, thì hắn lại hơi ngây người.
Hắn phát hiện đối diện là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, có chất tóc khô vàng.
Mấu chốt là lệnh bài bên hông của đối phương, lại chỉ có hai lá.
Sở Hi Thanh sững sờ, sau đó hai mắt sáng rực lên.
Nếu như đối phương chỉ là hai lá, thì dường như hắn còn có thể chiến đấu một trận nhỉ?
Nhắc đến mới nhớ, trong tám tòa võ đài vừa rồi, đúng là có bốn đệ tử nội môn hai lá.
Không ngờ mình lại may mắn đến như vậy. . .
Thời điểm này, trên mặt bắc của đài cao.
Giáo đầu Thiệu Linh Sơn của Tây viện, giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện, còn có giáo đầu Tử Tĩnh đạo nhân của thuật sư viện, tất cả đều nhìn về phía Kiếm Tàng Phong với ánh mắt dị dạng.
Vị Kiếm sư huynh này, miệng thì nói công bằng công chính, nhưng giờ thì lại trắng trợn không kiêng dè gì cả.
Lôi Nguyên cũng nhận ra điều này, hắn cũng không nói gì mà chỉ nhìn Kiếm Tàng Phong.
Hắn không ngờ vị Tuần sát sứ mà tông môn phái đến lại chơi mấy trò mèo này.
Kiếm Tàng Phong thì lại hai mắt nhìn trời, nhàn nhã huýt sáo, hoàn toàn bỏ qua những ánh mắt đang nhìn vào mình kia.
Hắn gian lận thì lại thế nào?
Hôm nay hắn chữa lợn lành thành lợn què.
Nếu như không cho Sở Hi Thanh thắng thêm một hai trận, cứu vãn chút mặt mũi của Diệp Tri Thu, thì hắn nào có mặt mũi đi gặp người thương?
Diệp Tri Thu thì lại hơi lúng túng, nàng không tiện nói gì, chủ có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn bốn tòa võ đài kia.
Trận chiến top 8 này, võ đài của Sở Hi Thanh đã kết thúc đầu tiên.
Võ sư giáo viên ném tiền đồng lên, khi nó vừa mới chạm đất, thì Bách luyện Khinh cương đao của Sở Hi Thanh đã sặc một tiếng rồi ra khỏi vỏ!
Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân không chỉ gia tăng thân pháp của hắn, mà còn làm cho đao của hắn nhanh hơn.
Lực hài hòa và sự linh hoạt của thân thể, cũng làm cho năng lực khống chế tứ chi và cổ tay của hắn tăng mạnh, cũng làm cho tốc độ tay của hắn được phát huy đến mức tận cùng.
Ngay khi thiếu niên tóc vàng rút kiếm ra, thì ánh đao của Sở Hi Thanh đã đến.
Nhưng lần này Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân đã khống chế Bách luyện Khinh cương đao trong tay rất chính xác, lưỡi đao chỉ dừng lại ở trước cổ thiếu niên tóc vàng.
Sắc mặt thiếu niên tóc vàng trắng bệch, lại dứt khoát thu trường kiếm vào vỏ, sau đó ôm quyền vái chào Sở Hi Thanh: “Đao của sư đệ quá nhanh, Thành mỗ thua tâm phục khẩu phục.”
Sở Hi Thanh cũng thu đao đáp lễ: “Đa tạ!”
Hắn phát hiện trong tầm mắt của mình, lại có một đóa pháo hoa nổ tung, danh vọng từ cửu phẩm thượng (giả), biến thành cửu phẩm thượng (thật).
Số lượng điểm võ đạo cũng từ 2 mà biến thành 8.
Sau khi Sở Hi Thanh chiến thắng, liền được một đám ánh sáng màu xanh đưa xuống dưới đài.
Lúc này, ba võ đài còn lại vẫn trong trạng thái chiến đấu ác liệt, sáu bị đệ tử ba lá đang chém giết.
Thực lực của bọn họ đều sàn sàn nhau, không có chênh lệch quá nhiều, cho nên chiến đấu rất kịch liệt, nhất thời khó phân thắng bại.
Sở Hi Thanh ngồi xuống, vừa điều tức vừa quan sát chiến đấu.
Người làm cho hắn để ý nhất là một người dùng Truy Phong Đao Pháp ở võ đài phía nam, người này cũng đi theo con đường khoái đao, ánh đao chớp giật tựa lôi đình. Người còn là dùng Cửu Cung Kiếm, kiếm quang liên miên, như nước chảy mây trôi.
Hai người đều tinh thông Khinh Vân Tung, thân pháp cực kỳ mau lẹ, na di qua lại ở trên võ đài, hầu như chỉ để lại tàn ảnh.
Sở Hi Thanh nhìn ra trình độ của hai người này, rõ ràng là mạnh hơn hai võ đài còn lại một đoạn.
Mặc dù là thủ tịch nội môn Lưu Tinh Nhược của Tây viện, cũng kém hơn hai người này nhiều.
Cho nên vị trọng tài của võ đài này rất căng thẳng, toàn bộ quá trình đều đứng ngay gần, để có thể can thiệp bất cứ lúc nào.
Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm vào thiếu niên dùng đao kia.
Đao pháp của người này, khiến cho Sở Hi Thanh có nhiều lĩnh ngộ hơn từ những thứ Sở Vân Vân dạy.
Có điều, ngay khi hắn ngưng thần chú ý, không hề hay biết thời gian trôi qua, thì trên võ đài đã có biến cố.
Thiếu niên dùng đao kia, đột nhiên dùng một thức Phong Vân Đột Biến của Truy Phong Đao, tốc độ đao phải nhanh hơn ít nhất là năm phần trước kia!
Trong đầu Sở Hi Thanh xuất hiện một cái danh từ: đồ đằng Bí Chiêu!
Chính là phần thưởng cuối cùng của cuộc thi này.
Loại đồ đằng được khắc lên thân thể như hình xăm này, có thể cường hóa năm đến sáu phần cho một chiêu thức nào đó mà bọn họ luyện tập.
Tuy nhiên, thiếu niên dùng kiếm cũng phản ứng rất nhanh. Kiếm trong tay hắn thoát ra như lôi xà, càng lấy công đối công với đối thủ, kiếm thế nhanh đến mức không thua kém đối thủ.
Biến cố này xảy ra rất nhanh, hai vị trọng tài đều không phản ứng kịp.
Đến khi bọn họ bắt đầu can thiệp, thì một người trong đó đã bị kiếm đâm gần thủng ngực phải, người còn lại cũng bị chém một cái vào cổ, làm hỏng khí quan ở cổ.
Cuối cùng, kết cục là lưỡng bại câu thương.
Sở Hi Thanh không khỏi lắc đầu, cảm thấy tiếc hận thay cho hai người này.
Thực lực của hai người này, có thể nói là số một số hai trong đám đệ tử nội môn rồi.
Sở Hi Thanh nghi ngờ, dù ba cái mình liên thủ cũng không phải là đối thủ của bất cứ ai trong hai người này, kết quả là hai bọn họ gặp nhau, xong lại lưỡng bại câu thương với nhau, thực sự đáng tiếc.