Chương 78: Mưu lợi (2)
Nếu như đối phương chọn cách du đấu, thì Hà Triều sẽ cảm thấy rất vướng tay vướng chân.
Nhưng người này ốm yếu bệnh tật, thể lực rất kém cỏi, cho nên không cần lo lắng điểm này.
Chiến pháp du đấu chỉ làm cho thể lực của Sở Hi Thanh tiêu hao càng nhanh hơn mà thôi.
Hà Triều cũng đã có đề phòng với thân pháp của đối phương.
Người có thể chiến thắng vòng đầu tiên, thân pháp đều không kém.
Tốc độ của Sở Hi Thanh rất nhanh, nhưng vẫn chưa đủ để quyết thắng thua.
Hà Triều nhón mũi chân, thân hình đột nhiên na di sang bên phải, đúng lúc tránh được lưỡi đao của Sở Hi Thanh.
Nhưng sau đó hắn lại ngây người, một chiêu này của Sở Hi Thanh không phải chém vào hắn, mà là chém vào ngọc bội bên hông của hắn.
Khi Hà Triều né tránh, thanh Bách luyện Khinh cương đao kia vừa hay quét qua dây đeo ngọc bội của hắn, tiếp đó là xoẹt một tiếng.
Hà Triều chỉ nghe thấy một tiếng vang rất lớn, đai lưng nạm ngọc của hắn bị cái dây đeo kia kéo xuống một đoạn.
Cùng lúc đó, trên mặt Sở Hi Thanh lộ ra nụ cười xấu xa.
Hà Triều thì lại không hiểu lắm, rốt cuộc thì tên này muốn cái gì đây?
Cùng lúc đó, hơn bốn ngàn đệ tử ở dưới võ đài lại giật mình lần nữa.
Bọn họ không giật mình vì cái đai lưng kia của Hà Triều, mà là giật mình vì thân pháp mà Sở Hi Thanh thể hiện.
Hà Triều chưa từng nhìn thấy tình cảnh Sở Hi Thanh chém lá trúc, cho nên không hiểu chuyện gì.
Nhưng hơn bốn ngàn người bên dưới thì khác, bọn họ từng nhìn thấy thân pháp vụng về của Sở Hi Thanh.
Sở Vân Vân trợn tròn mắt lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Khinh Vân Tung của Sở Hi Thanh tăng lên tầng thứ nhất từ khi nào vậy? Lại là đột phá trong chiến đấu sao?
Thủ tịch Tây viện, Lưu Tinh Nhược thì đạp mạnh chân xuống đất, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cái tên Sở Hi Thanh này ẩn giấu thật là sâu!
Khinh Vân Tung kết hợp với thiên phú của hắn, mặc kệ là sự linh hoạt của thân pháp hay tốc độ thì đều tiến cận Khinh Vân Tung tầng thứ ba!
Nam viện Hướng Quỳ cũng hơi bất ngờ, khóe miệng co quắp một cái, lòng thầm nói tên này thật là biết ẩn nhẫn.
Nói cách khác, Sở Hi Thanh vẫn còn giữ lại trong giai đoạn cuối cùng của vòng thứ nhất? Quá âm hiểm!
Nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt của bọn họ bị hấp dẫn bởi cảnh tượng ở trên võ đài.
Đao của Sở Hi Thanh càng ngày càng mạnh mẽ và thoải mái hơn. Hắn chuyển qua cầm đao bằng hai tay, chém mạnh một đao về phía Hà Triều.
Hà Triều cho rằng tên này đang cuống lên rồi, hoàn toàn là lấy ‘sở đoản của mình để đấu với sở trường của người khác’.
Hắn cười ha ha, tiện tay đón đỡ, binh khí của hai người chạm vào nhau, phát ra một tiếng ‘keng’ nặng nề.
“Sở sư đệ cẩn thận, ta định kết thúc trong năm hiệp. . .”
Hà Triều không thể nói nữa, chỉ vì hắn phát hiện quần của mình đang tụt xuống.
Lúc này, hai người vừa mới giao phong một lượt, theo sức mạnh của song phương và chạm vào nhau, quần của Hà Triều lại tụt xuống nhanh hơn.
Hà Triều vội vàng đưa tay, kéo lấy quần của mình.
Lòng thầm nói không thể để quần rơi xuống được, bên dưới còn có hơn bốn ngàn người kìa!
Nếu như quần của mình rơi xuống dưới con mắt của hơn bốn ngàn người, vậy mình nào có mặt mũi để sống tiếp chứ?
Cũng vì thế, Hà Triều chỉ có thể lấy một tay đối hai tay, thân pháp cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Trong đầu hắn cũng đã hiểu ra rồi.
Đây chính là mục đích của Sở Hi Thanh khi chém một đao kia sao?
Hà Triều không khỏi rên rỉ một tiếng: “Sở sư đệ, ngươi đê tiện.”
Sở Hi Thanh nghe thấy thế lại cười đắc ý, đao thứ ba lại càng mạnh hơn, dùng càng nhiều sức hơn.
“Hà sư huynh nói sai rồi, võ tu chúng ta chém giết, tất nhiên là phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi!”
Sức mạnh một tay của Hà Triều, kém xa hai tay của Sở Hi Thanh, bị đao của đối phương nện cho lảo đảo.
Hắn còn dùng ánh mắt cầu viện để nhìn về phía hai vị trọng tài ở trên võ đài: “Hai vị giáo viên, đai lưng của đệ tử đã đứt, thỉnh cầu tạm dừng để đệ tử thay đai lưng khác.”
Hai vị võ sư giáo viên nhìn nhau một chút, rồi lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Nào có ai đang đánh nhau lại xin tạm dừng để đổi đai lưng chứ?
Huống hồ, đây là do chính ngươi rối rắm lòe loẹt, dùng cái ngọc bội dài như vậy thì còn có thể trách ai?
Khóe môi của Sở Hi Thanh lại cong lên, hắn lại bắt đầu múa đao lần nữa, chuẩn bị dùng mười hai phần sức mạnh của mình.
Nhưng đúng lúc này, Hà Triều rống lên một tiếng, hắn ném thanh kiếm trong tay đi, hai tay ôm quần rồi nhảy về sau một cái.
“Ta chịu thua, ta chịu thua còn không được sao, Sở sư đệ, ngươi thật sự quá đê tiện và vô sỉ!”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì càng vui hơn, hắn cảm thấy cái đồ đằng Bí Chiêu kia đang vẫy tay với mình rồi.
Giờ phút này, khi trên võ đài đã có kết quả thắng thua, Kiếm Tàng Phong ngồi ở trên đài cao không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng quá trình rất ly kỳ, nhưng mà hắn vẫn đạt được mục đích của mình.
Lần kiểm tra thực chiến này, vẫn là Đông viện của Diệp Tri Thu chiến thắng.