Bá Võ

Chương 91: Nâng giết (2)

Chương 91: Nâng giết (2)

Sở Hi Thanh đã đi đến con đường ở góc nam Cổ Thị tập.
Nơi này chính là một trong những thị trường binh khí lớn nhất của toàn bộ cảnh nội Đông Châu.
Hai bên con phố dài chưa đến năm mươi trượng này, lại có hơn 100 tiệm binh khí và tiệm rèn.
Tại giữa ngã tư đường, cũng có không ít hơn năm trăm gian hàng, phía trên có các loại đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên, roi giản búa trảo, thang sóc gậy gộc, muôn màu muôn vẻ, muốn thứ gì có thứ đó.
Triều Đại Ninh võ phong hưng thịnh, hàng rèn và tiệm binh khí là một trong những mối làm ăn kiếm nhiều tiền nhất trên thế giới này.
Trong truyền thuyết, những năm đầu Đại Ninh, ba đời mình quân thái tổ, Thái Tông và Trữ Vũ đế của Đại Ninh đã từng thử nghiệm cấm võ, đoạt lại binh khí trong dân gian.
Kết quả là thiên hạ rung chuyển không yên, khói lửa nổi lên ở khắp nơi, hầu như lật tung toàn bộ quốc lực hưng thịnh của triều Đại Ninh.
Ngay cả triều đình cũng bị ép thỏa hiệp, lệnh cấm binh khí và lệnh cấm võ như là vô dụng.
Võ tu ở khắp nơi đều công khai mang theo các loại binh khí khi ra vào các châu quận thành lớn, chuyện kinh doanh binh khí ở các nơi cũng không bị hạn chế gì.
Chỉ cần không xuất hiện mấy loại binh khí quan trọng trong quân đội như trọng nỗ, cường cung và Gia Cát nỏ, thì triều đình sẽ không quản thúc.
Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly đều đi xem vài nhà, hỏi dò giá cả, lúc này mới đi tiệm binh khí Thần Binh Đường ở cuối con đường này.
Hắn quét mắt nhìn bốn phía, liền đi thẳng trên trước quầy, rồi đặt bọc hành lý sau lưng lên trên quầy.
“Chưởng quỹ, chỗ ta có mấy món binh khí muốn bán, ngài cho cái giá đi!” Hắn nhìn ông lão mặc cẩm bào, sắc mặt khô vàng, tuổi tầm sáu mươi ở phía sau quầy: “Diệp giáo đầu của võ quán Chính Dương giới thiệu ta đến nơi này, nói là giá cả nơi này rất vừa phải.”
“Diệp giáo đầu?” Ông lão mặc cẩm bào khẽ biến sắc, ngước mắt lên nhìn Sở Hi Thanh, tiếp đó lại ngưng thần nhìn ba thanh Bách luyện Khinh cương đao và một thanh bảo kiếm ở trong bọc hành lý.
Ông lão mặc cẩm bào rút từng thanh binh khí này ra, bắt đầu cẩn thận đánh giá.
Sở Hi Thanh thì đã từng bảo dưỡng mấy thanh binh khí này trước khi đi đến đây, toàn thân không chỉ bóng loáng mà còn được thoa dầu mỡ. Lúc này, hàn quang bắn bốn phía, phong mang bức người, vẻ ngoài cực kỳ tốt.
Ông lão mặc cẩm bào lại không bị ảnh hưởng, hắn cẩn thận đánh giá một lúc, không chỉ dùng tay thử phong nhận, mà còn dùng ngón tay để gõ vào thân kiếm và sống đao, sau đó lắng nghe tiếng rung của binh khí.
Một lúc sau, hắn mới tươi cười rạng rỡ nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Tiểu huynh đệ, ba thanh đao này đã nhiều năm rồi, may là bảo dưỡng khá tốt, thân đao vẫn rất kiên cố, có thể bán được chín mươi lượng bạc.”
“Còn thanh kiếm này rất bất phầm, cấp độ thất phẩm hạ, mà còn khắc dấu phú văn, không chỉ thân kiếm càng rắn rối, mà còn có năng lực ‘ngự phong’ nhất định, Thần Binh Đường chúng ta có thể định giá bảy trăm lượng bạc cho thanh kiếm này.”
Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân nhìn nhau một chút, trên mặt đều hiện ra một tia vui mừng.
Công nhận giá cả của Thần Binh Đường là cao nhất trong tất cả các tiệm binh khí ở đây.
Có 790 lượng bạc này, không chỉ có thể giải quyết tài nguyên tu luyện pháp thuật của Sở Vân Vân, mà còn dư ra hơn 400 lượng, để Sở Hi Thanh có thể thu mua bí dược tầng thứ ba của Dưỡng Nguyên Công.
Lục Loạn Ly ở phía sau lại cười gằn một tiếng: “Ngươi không biết hàng thật à? Phù văn của kiếm này mới được luyện chưa đến một năm, còn dùng ‘Lãnh Đoán thanh thiết’, hơn nữa còn chính là bảo kiếm mà Thần Binh Đường các ngươi chế tạo ra. Mới bảy trăm lượng bạc, ngươi coi chúng ta là heo để thịt à? Tám trăm lượng còn tạm được!”
“Vậy thì tám trăm lượng!” Ông lão mặc cẩm bào vẫn nở nụ cười như cũ, sau đó ôm quyền về phía Lục Loạn Ly: “Vị cô nương này thật tinh tường.”
Sở Hi Thanh không ngờ kéo Lục Loạn Ly đi theo, lại còn có thể thu thêm được một trăm lượng ma ngân.
Hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ vì từng ghét bỏ Lục Loạn Ly đi theo mình.
Mà sau khi ba người cầm một tệp ngân phiếu rời đi, ông lão mặc cẩm bào liền tiện tay ném thanh kiếm cho một thanh niên cao to mặc thiết giáp ở bên cạnh.
“Sau ba canh giờ, ngươi phải đem thanh kiếm này cho đại thiếu Long Hành của Long gia xem. Đây là kiếm của Ưng Kiếm – Đô Hồng, nếu như hắn muốn thì phải lấy 1200 lạng bạc ra.”
Thanh niên cao to cầm thanh kiếm trong tay, sắc mặt hơi động: “Nếu Long đại thiếu hỏi thân phận của kẻ bán, thì ta phải trả lời như nào?”
“Cứ nói thật thôi!”
Ông lão mặc cẩm bào nhìn ra bên ngoài với ánh mắt nghiền ngẫm: “Diệp Tri Thu này cũng không dễ chọc, chúng ta vì danh tiếng của nàng mà báo chậm ba canh giờ, như vậy là đủ rồi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất