Đ ại chiến bắt đầu được hơn mười phút, Phì Tử rốt cục cũng phi thường gian khổ bắt được tứ đại Chủ thần! Nếu tiếp tục làm bộ nữa, thì thật sự là quá giả tạo. Hơn nữa, giả vờ cũng mệt lắm chứ! Dù sao Thần Binh Vệ và Quang Minh Vệ cũng chẳng thèm quan tâm tới loại chiến đấu cấp thấp này. Bây giờ chúng cũng đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thương vong cùng mình rồi.
Cuộc chiến giữa A tu la và hai Hắc Ám Vệ với tam đại Thần Vương cũng đã cơ bản chấm dứt. A tu la đánh đại Thần Vương Hebrew bị thương nặng, Tam Thần vương Magellan cũng bị một Hắc Ám Vệ đánh cho trọng thương. Còn vị Nhị Thần vương cũng làm Hắc Ám Vệ giằng co với hắn bị thương nặng, nhưng sau đó hắn lại bị A tu la đánh cho trọng thương! Chiến trường cấp bậc Thần Vương đã có tam đại Thần Vương và một Hắc Ám Vệ không còn lực chiến đấu, và làm cho năng lượng của A tu la và tên Hắc Ám Vệ còn lại tiêu hao hơn phân nửa.
Cuộc chiến giữa Diệp Cô Thành và tên Thần Binh Vệ kia cũng đã đến hồi kết. Tên Thần Binh Vệ đó, dưới tình huống bị Diệp Cô Thành dây dưa, quyết định bỏ qua, trực tiếp gia nhập cuộc chiến với Quang Minh Vệ. Bởi vì, đã có bốn Thần Binh Vệ vì bị trọng thương từ trước nên lực chiến đấu yếu đi nhiều!
- Lão Đại! Ngươi làm sao ói ra máu được thế, lấy đâu ra vậy? - Phì Tử dùng thần niệm cười hì hì hỏi Đoạn Vân.
Đoạn Vân chỉnh sắc nhìn kịch chiến trên chiến trường, rồi dùng thần niệm cười nói:
- Không phải ta có nhiều nô lệ sao? Hình thể chúng to đùng như thế, phụng hiến vài giọt máu cho ta không được à?
- Lão Đại! Ta thấy cuộc chiến cũng sắp xong rồi, chúng ta lên đi! - Tiểu Phi Hiệp đề nghị với Đoạn Vân.
Đoạn Vân phản đối:
- Còn chưa đến lúc. Bây giờ họ đang đánh nhau kịch liệt. Nếu chúng ta chui vào đó, vậy không phải sẽ làm giảm hứng thú của họ sao? Khó mà tìm được dịp để chúng hứng thú đánh nhau như vậy, cứ để tiếp tục đánh chém nhau đi!
Bây giờ, bốn Thần Binh Vệ vì bị trọng thương đã hết lực chiến đấu. Còn Quang Minh Vệ cũng đã tiêu hao khá nhiều. Hai Quang Minh Vệ bị trọng thương, lực chiến đấu cơ bản cũng đã hết.
Trên chiến trường bây giờ, sáu Quang Minh Vệ do tiêu hao quá nhiều năng lượng, nên phải đỡ những công kích mãnh liệt từ năm đại Thần Binh Vệ còn lại. Còn trong số năm đại Thần Binh Vệ, thì tên Thần Binh Vệ đánh với Diệp Cô Thành là có lực chiến đấu cường đại nhất. Dù sao Diệp Cô Thành cũng không thể tiêu hao được năng lượng của hắn.
Cuộc chiến giữa Stefen cùng Roger cũng diễn ra rất ác liệt. Trên người hai tên này bây giờ có không ít thương tích, năng lượng tiêu hao cũng khá nhiều. Roger rõ ràng rơi vào thế hạ phong. Xem ra tình cảnh của Thần Binh Vệ đã làm cho hắn phân tâm!
- Đoạn Vân lão đệ, thế cục bây giờ đã cơ bản ổn định rồi! Thất bại của Thần Binh Vệ chỉ còn là vấn đề thời gian. Vết thương của ngươi không sao chứ?
Sau khi bắt được tam đại Thần Vương, A tu la thử thăm dò Đoạn Vân.
Lúc này, Diệp Cô Thành cầm kiếm khẩn trương hộ vệ phía trước Đoạn Vân. Còn sáu tên bọn Phì Tử cũng được Đoạn Vân chỉ điểm thì đứng che chở cho hắn với vẻ mặt nghiêm túc.
Chân khí Đoạn Vân chuyển một vòng, biến sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn còn làm cho năng lượng trên người rối loạn một chút, ra vẻ cố nén đau, nghiêm túc nói:
- A tu la! Ta còn chưa chết được đâu! Nếu ngươi muốn bỏ đá xuống giếng, ngươi cũng cần nghĩ về hậu quả một chút!
Mặc dù A tu la không biết Đoạn Vân bị thương nặng hay không, nhưng nhìn thấy Đoạn Vân khí tức rối loạn, sắc mặt trắng bệch, lại thêm biểu hiện của đám thủ hạ càng làm cho A tu la yên tâm về Đoạn Vân hơn nhiều.
A tu la khẽ cười nói:
- A a. Đoạn Vân lão đệ, ngươi nói gì thế! Bây giờ chúng ta có cùng mục đích là bắt đám Thần Binh Vệ này! Đoạn Vân lão đệ, bộ đội ngươi bây giờ ở đâu rồi?
- Đại quân Nanh Sói của ta sau khi hạ được mười thành thiên sứ, đã tập kết tại đây. - Đoạn Vân trả lời chi tiết.
- Đoạn Vân, chẳng lẽ ngươi không thể hạ lệnh cho bọn chúng đình chỉ công kích bộ tộc Thiên sứ sao? - A tu la tựa hồ trách cứ.
- Hừ, mười thành thiên sứ này đã bị đại quân Nanh Sói của ta hạ trước khi Roger trở mặt với ta! Sự việc đột nhiên xảy ra, ta đâu có ngờ kết cục như thế này. Nhưng ta thấy, việc ta giết hơn mười vạn thiên sứ cũng khá là sáng suốt!
- Vì sao?
- Hừ. Chẳng lẽ không phải? A tu la lão ca đáng kính của ta! Nếu ta không giết chút thiên sứ, bộ tộc Thiên sứ các ngươi sẽ thả ta ra sao? Cho dù ta có thể thông qua không gian ma pháp đào tẩu, các ngươi sẽ để những thủ hạ của ta đi sao?
- Đích xác, ngươi giết người của ta, ta sẽ phải nhờ ngươi cứu sống lại! Đoạn Vân lão đệ, ngươi quả nhiên là cẩu tặc! Nhưng, đại quân ngươi hẳn là phải hướng về phía thần tộc phương đông phát động tiến công mới đúng chứ?
Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát, đáp:
- Được rồi!
Nói xong, Đoạn Vân đứng lên, cố nén đau hướng về phía không trung, hô:
- Tướng sĩ Nanh Sói nghe lệnh! Thần tộc phương đông đã vi phạm minh ước, ta lấy danh nghĩa gia chủ Trung Hoa ra lệnh: giết sạch trăm vạn đại quân Thần tộc!
Vừa nói xong, Đoạn Vân lại không biết lấy đâu ra một ngụm máu khổng lồ từ tên nô lệ nào, cũng làm ra một bộ muốn thổ huyết, rồi cố hết sức dằn lại.
- Đoạn Vân, ngươi không thể như vậy! Tướng sĩ Thần tộc này đều vô tội!
Roger lúc này thoát khỏi sự tiến công của Stefen, trực tiếp bay về phía Đoạn Vân. Nhưng Stefen lập tức ngăn trở hắn! Đại quân Đoạn Vân lập tức hướng về phía thần tộc phương đông tiến công chính là thứ hắn thích nhất. Bây giờ Đoạn Vân đã trọng thương, chỉ cần bắt được Roger, việc nay hôm xem ra cơ bản đã xong rồi!
- Đoạn Vân lão đệ, chẳng lẽ ngươi không có biện pháp trị thương cho mình sao?
Vẻ mặt dối trá A tu la tỏ ra rất quan thiết, nhưng khi hắn tới gần, kiếm của Diệp Cô Thành lúc này đã chỉ thẳng vào hắn!
Đoạn Vân sắc mặt trắng bệch nói:
- A tu la lão ca, vết thương của ta không sao đâu! Ta điều tức một chút là khỏi ngay.
Đoạn Vân vừa nói xong, ngụm máu trong họng hắn chợt dâng lên lại bị hắn mạnh mẽ ép xuống.
- Đoạn Vân lão đệ lo dưỡng thương đi! Những sự tình còn lại cứ giao cho bộ tộc Thiên sứ chúng ta!
A tu la đưa ánh mắt chuyển ra chiến trường!
Roger bị mệnh lệnh của Đoạn Vân vừa ban ra khiến cho tâm thần rối loạn, vốn hắn đã ở thế hạ phong, bây giờ càng tệ hơn!
Còn sáu Quang Minh Vệ vây công năm Thần Binh Vệ, cũng vì thấy Đoạn Vân trọng thương, lập tức gia tăng lực công kích! Chẳng mấy chốc, lại có một Thần Binh Vệ từ không trung rơi xuống. Đương nhiên, Quang Minh Vệ cũng lại có một tên bị trọng thương.
Chiến đấu tiếp tục, thời gian từng giây từng giây trôi qua! Khi cuộc chiến đấu được bốn mươi phút, Roger bị Stefen đâm một kiếm trúng ngực, nhưng hắn cũng nhanh tay đâm lại một kích, đồng dạng làm cho Stefen bị thương không nhẹ.
Đến giờ, chỉ còn có tam đại Quang Minh Vệ còn lực chiến đấu. Tất cả Thần Binh Vệ kể cả Roger cơ bản đã bị hạ rồi!
Lúc này, một thanh âm oán giận đột nhiên bộc phát bên người Đoạn Vân!
- Lão Đại! Ngươi nhìn xem, đợi cho tới bây giờ thì còn có cái gì mà đánh nữa? Toàn bộ cả đám đó đã như vậy rồi, mình cứ đi nhặt thi thể chứ làm gì được!
Đạt Nhĩ Ba vốn dùng thần niệm nói, nhưng vì bực mình quá lại bật ra lời! Hắn làm gì mà gấp thế.
Đoạn Vân lại một lần nữa ói ra một búng máu để át tiếng hắn đi. Nhưng lần này hắn phun ra một búng máu rất hữu lực, chẳng thèm tỏ vẻ bị thương chút nào!
- Đoạn Vân lão đệ … ngươi ….!
A tu la khiếp sợ chỉ vào Đoạn Vân.
Đoạn Vân dùng ngón trỏ tay phải lau khóe miệng, mở miệng mắng to:
- Chim Đại Bàng, máu ngươi sao có mùi vị quái dị như vậy! Hôi chết bổn thiếu gia rồi! Sớm biết thế ta không cần máu ngươi! Còn nói mình hình thể lớn, nhiều máu nữa. nguồn TruyenFull.com
- Chủ nhân, không phải ngươi nói chỉ có máu của ta mới có màu đỏ sao?
Chim Đại Bàng hóa thân thành hình người cười cười xuất hiện bên người Đoạn Vân.
Đoạn Vân liếc xéo nhìn Stefen xa xa, cười nói:
- Máu Thần Long không phải cũng màu đỏ sao?
- Đoạn Vân, không ngờ ngươi còn hèn hạ hơn ta!
Stefen cau mày, biết rằng hôm nay hắn và Roger đều bị tên gia hỏa Đoạn Vân hèn hạ vô sỉ này lừa.
Đoạn Vân khoát khoát tay bất cần, cười nói:
- Chúng ta như nhau thôi!
- Hừ, cho dù là như thế, nhưng ngươi cho là ngươi có thể bắt ta được sao? Ngươi nên biết rằng, chúng ta ở đây còn có một Sí Thiên sứ A tu la, một Hắc Ám Vệ, còn có ta và ba Quang Minh Vệ! Ta biết rất rõ lực chiến đấu của ngươi, tối đa cũng chỉ mạnh hơn một Quang Minh Vệ một chút!
Stefen lúc này vẫn tin tưởng tuyệt đối sẽ chiến thắng Đoạn Vân như trước. Thông qua lần trước vây công Đoạn Vân, hắn nghĩ hắn có thể rất nhẹ nhàng đánh bại Đoạn Vân. Mặc dù bây giờ hắn đã bị thương không nhẹ, năng lượng hao tổn cũng khá là nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn tin tưởng sẽ chiến thắng Đoạn Vân!
Đoạn Vân cười cười bất cần, ra lệnh cho Diệp Cô Thành:
- Diệp Cô Thành, giết chết A tu la và tên Hắc Ám Vệ cho ta!
- Rõ!
Thanh âm vừa vang lên, A tu la và tên Hắc Ám Vệ đó bỗng nhiên "sặc" một tiếng!
Sau đó, hai cái đầu của điểu nhân này mới rơi xuống. Diệp Cô Thành mặc dù du đấu với tên Thần Binh Vệ chừng mười phút, nhưng chiến đấu như vậy, đối với một người có nguyên anh như hắn thì chỉ có thể xem như khởi động làm nóng người. Hơn nữa, hắn cũng đã điều tức hai mươi phút rồi, nên chút năng lượng tiêu hao đã sớm khôi phục!
A tu la cùng Hắc Ám Vệ đột nhiên chết đi làm cho Stefen vô cùng khiếp sợ. Hắn không ngờ, một hộ vệ của Đoạn Vân lại có thể trực tiếp miễu sát hai thiên sứ cường đại như thế. Mặc dù trong khi đại chiến với Thần Vương, năng lượng của họ đã tiêu hao hơn phân nửa, và bị thương, nhưng chúng vẫn có lực chiến đấu ngang với Thần Vương trung giai hoặc sơ giai!
- Bây giờ, chỉ còn lại có ngươi và ba Quang Minh Vệ đã tiêu hao hơn phân nửa năng lượng mà thôi!
Đoạn Vân quay về Stefen cười cười.
- Hừ, ngươi nghĩ rằng chỉ bằng một tên hộ vệ mà có thể địch nổi Quang Minh Vệ chúng ta? Đoạn Vân! Ngươi cho rằng ngươi có thực lực chiến thắng ta sao?
Stefen tiếp tục cười lạnh. Diệp Cô Thành mặc dù có thể miễu sát A tu la và Hắc Ám Vệ, nhưng Stefen cũng thấy, nếu không phải vì A tu la vừa trải qua đại chiến, trên người mang thương tích, hơn nữa năng lượng tiêu tổn nghiêm trọng, thì tên hộ vệ của Đoạn Vân nhất định không thể địch nổi A tu la.
Nghe Stefen nói thế, Đoạn Vân cười cười bất cần:
- Ai nói ta muốn đánh với ngươi? Thủ hạ của ta nhiều như vậy, ta cần gì tự tìm phiền toái?
Nói xong, Đoạn Vân vung tay lên, một nhóm lực lượng chung đoan thay nhau hiện ra! Số lượng này trực tiếp làm cho Stefen câm lặng!