Bắc Âm Đại Thánh (Dịch)

Chương 1: Xuyên Không

Người dịch: Whistle

“Cháu đã không còn nhỏ nữa!”

“Đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn chưa chịu lấy chồng, ở cái xã hội này người ta gọi là “gái ế” đấy, nói ra thì không hay lắm đâu. Sao cháu cứ bướng bỉnh như thế hả?”

Giọng nói the thé của người phụ nữ xé toạc màn đêm, chui tọt vào tai, cũng kéo Chu Giáp ra khỏi giấc ngủ.

Hắn chầm chậm mở mắt. Ánh nắng ban trưa đầu thu xuyên qua lớp kính xe màu nâu sẫm hắt lên người, ấm áp đến mức chẳng muốn nhúc nhích.

Cây cối bên ngoài xanh tốt, những mảng sáng tối đan xen vào nhau.

Đường núi gập ghềnh, mặt đường không bằng phẳng, chiếc xe buýt cứ lên xuống nhấp nhô càng khiến người ta dễ ngủ.

Vừa mới tỉnh giấc, ý thức của Chu Giáp vẫn còn mơ màng, chỉ có tiếng người phụ nữ ngồi cách hai hàng ghế phía trước không ngừng lải nhải truyền đến.

“Dì nghĩ cháu không muốn lấy chồng à? Chẳng qua là cháu vẫn chưa tìm được người phù hợp thôi.” Giọng nói trong trẻo lại vang lên, không nghe ra chút già nua nào.

“Chưa tìm được người phù hợp?” Giọng người phụ nữ cao vút, mang theo chút bực tức:

“Cháu thử nói xem, cháu đã tốt nghiệp mấy năm rồi, không nói đến chuyện kết hôn, cháu có dẫn bạn trai về ra mắt bố mẹ chưa? Không tìm được người phù hợp, dì thấy là cháu căn bản không chịu bỏ công sức ra tìm.”

“Đừng chê dì Hai nhiều chuyện, chuyện này cháu nhất định phải để tâm vào.”

“Cháu biết rồi, biết rồi mà.” Giọng cô gái trẻ có chút thiếu kiên nhẫn, quay mặt về phía lối đi.

Chu Giáp chuyển tầm mắt, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của cô gái.

Rất xinh xắn, hơi có chút bầu bĩnh.

Đã ngoài ba mươi rồi sao?

Thật sự nhìn không ra.

Nhưng rõ ràng là người phụ nữ kia không định bỏ qua việc thuyết phục: “Con bé Tiểu Lị hàng xóm bằng tuổi cháu, nghe nói đã mang thai đứa thứ ba rồi.”

“Không phải chứ...”

“Sao lại không phải? Cháu về xem chẳng phải biết ngay sao? Còn cả Minh Thủy nữa, cũng học đại học xong rồi, giờ chẳng phải cũng lấy vợ rồi hay sao.”

“Ừm.”

“Bố mẹ nuôi cháu lớn không dễ dàng gì, giờ họ cũng đã có tuổi rồi, cháu không thể để họ phải lo lắng cho mình nữa. Tìm đối tượng là chuyện hệ trọng, cháu nói xem ngày nào cháu cũng bám lấy lũ chó mèo đó thì có ích lợi gì, toàn là súc sinh cả.”

“Dì Hai, dì nói vậy cháu không vui đâu, chó mèo cũng có linh tính mà!”

“Còn dám cãi!” Người phụ nữ thẳng lưng:

“Nếu không phải vì lũ chó mèo đó bám lấy cháu suốt ngày thì cháu đã sớm có người yêu rồi? Chẳng lẽ cháu còn định nhờ chúng nó nuôi cháu lúc về già hay sao?”

“Vì chuyện này mà bố mẹ cháu không biết đã tức giận bao nhiêu lần rồi.”

“Rồi rồi.” Cô gái trẻ tỏ vẻ bất lực, không muốn tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa:

“Chẳng phải cháu đã đồng ý đi xem mắt rồi sao?”

“Cái đó mà gọi là đi xem mắt à? Đó là cháu đang làm cho có lệ!” Nói đến chuyện này, giọng của người phụ nữ càng thêm gay gắt hơn:

“Cậu con trai nhà lão Tiền tuy ngoại hình bình thường, nhưng tính tình tốt, cao ráo, lại có công việc ổn định ở thành phố lớn, cháu thử nói xem bản thân mình có gì?”

“Bỏ người ta ở đó, giở cái thói tiểu thư ra, người ta phải chiều chuộng cháu chắc?”

“Nhưng cũng không thể tùy tiện được? Kết hôn là chuyện cả đời, dĩ nhiên là cháu phải tìm người nào vừa mắt, tính cách phù hợp, không phù hợp thì cháu lãng phí thời gian với anh ta làm gì?”

“Cái gì gọi là vừa mắt? Cái gì gọi là tính cách phù hợp? Làm gì có ai hợp nhau trăm phần trăm? Mẹ cháu tính tình hiền lành như vậy, từng ấy năm có bao giờ cãi nhau với bố cháu đâu, chẳng phải là họ dần dần hòa hợp với nhau hay sao. Cháu phải sửa cái tính tình của mình đi.”

“Cháu sửa? Cháu còn phải chiều theo người khác hay sao? Chẳng lẽ cháu là bố mẹ của anh ta chắc?” Cô gái trẻ trừng mắt, vẻ mặt bướng bỉnh.

“Sao lại là chiều theo? Hai người lớn lên trong hai môi trường khác nhau, chắc chắn sẽ có những thói quen riêng, chung sống với nhau khó tránh khỏi những lúc va chạm, nhường nhịn nhau một chút là chuyện nên làm, nếu không ai chịu nhường ai, hoặc chỉ có một người nhường nhịn thì sớm muộn gì cũng tan vỡ thôi.”

Người phụ nữ này rõ ràng là người dày dạn kinh nghiệm trong chuyện này, bà nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Dì Hai không phải là bảo cháu phải chịu đựng, mà là muốn cháu hiểu một đạo lý.”

“Bố mẹ cháu đều đã lớn tuổi, sau này gánh nặng trên vai cháu không nhỏ, nếu không có ai giúp đỡ thì chắc chắn sẽ rất khó khăn. Hơn nữa, khi chung sống với người khác thì nên tiết chế tính cách của mình một chút, đó không phải là ủy khuất, mà là trưởng thành. Cháu phải biết rằng, vợ chồng mới là người thân thiết nhất, ngay cả cha mẹ cũng không thể sánh bằng. Cháu đã vì cha mẹ mà bằng lòng về quê xem mắt, thì thay đổi tính cách vì đối phương một chút cũng là chuyện rất bình thường.”

“Hừ..” Cô gái trẻ bĩu môi.

“Cháu đừng có mà không tin.” Người phụ nữ nhíu mày:

“Cháu thử nghĩ đến ông bà nội đi, cháu nói xem mẹ cháu thân với bố cháu hơn, hay là thân với ông bà nội cháu hơn? Bố cháu hiếu thảo như vậy, chẳng phải cũng vì mẹ cháu mà cãi nhau với bà nội cháu đó sao?”

“Tuy đều là người thân, nhưng cháu cũng phải phân biệt rõ ai gần gũi hơn.”

Lần này, cô gái trẻ không lên tiếng, vẻ mặt có chút ngơ ngác, rõ ràng là cô chưa từng nghĩ đến những điều này.

Nhưng càng nhiều hơn vẫn là sự thiếu kiên nhẫn.

Độc thân sướng biết bao!

Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ.

Lời nói của người phụ nữ khiến anh nhớ đến bài thơ “Bát Chí” của nữ sĩ Lý Quý Lan đời Đường.

Chí thân chí sơ phu thê!

Vợ chồng tuy là người thân thiết nhất, nhưng cũng có thể là người xa lạ nhất!

Ý nghĩ chợt lóe lên, anh theo bản năng lấy điện thoại ra, nụ cười quen thuộc sáng lên trên màn hình, khiến khóe môi anh khẽ mím, khóe mắt cong lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất