Bắc Hoan

Chương 1

Chương 1
Tôi xuyên vào một quyển tiểu thuyết, trở thành vị quận chúa ngang ngược và vô lý nhất truyện.
Ngang ngược tới mức nào á?
Ngay đầu yến tiệc trong cung, tôi dám phẩy tay bỏ đi, mặc kệ ánh mắt của bao nhiêu người.
Hoàng đế tức tới mức mặt mày đen kịt.
Cơ mà chẳng ai làm gì được tôi cả. Vì cha tôi là Đại tướng quân trấn Bắc, tới đám ngoại địch còn phải nể mặt ông ấy mà không dám xâm lược.
Nam chính của truyện – Tạ Quân – lại là thất hoàng tử không được sủng ái nhất.
Ảnh không xuất hiện, thậm chí chẳng ai thèm để ý.
【Hệ thống, ngươi nói chỉ cần ta phá hoại kế hoạch của Tạ Quân, khiến anh ta ghi hận, là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?】
Lúc này Tạ Quân đã thu phục đủ mọi thế lực, yến tiệc lần này chính là bước đệm để anh ta từ trong tối bước ra ngoài sáng.
Mà theo đúng cốt truyện, phải có nữ phụ đến phá rối.
Thế là tôi mới chủ động rời yến tiệc từ sớm.
Hệ thống đáp lại bằng giọng máy móc lạnh tanh:
【Đúng vậy, nhưng ký chủ còn phải thúc đẩy tình cảm giữa anh ta và nữ chính.】
???
【Hả???】
Trong tay tôi đột nhiên xuất hiện một viên thuốc cỡ quả táo tàu, toát lên khí tức “độc ác” nồng nặc.
【Đây là viên “Di Hoan Hoàn”, sau khi dùng xong thì... bảy ngày bảy đêm.】
【Đến lúc đó nữ chính sẽ đến giải cứu nam chính.】
Tôi hít một hơi lạnh.
Bảy ngày bảy đêm... Thế thì có mà mất mạng!
Thật ra đây là nhiệm vụ xuyên sách lần thứ hai của tôi rồi.
Lần trước tôi đã từng tiếp xúc với nam chính – Tạ Quân.
Tạ Quân – vẻ ngoài lạnh lùng, bên trong thì âm hiểm độc địa.
Ai đối đầu với anh ta đều không có kết cục tốt đẹp.
Tôi cũng thế.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy Tạ Quân, tôi lại run lẩy bẩy.
【Ký chủ, nghĩ tới tám soái ca ngoài đời thật của cô đi.】
Hệ thống cất lời đầy dụ dỗ trong đầu.
Tôi chép miệng. Ừ, cũng đúng!
Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã đứng trước cửa điện của Tạ Quân.
Tạ Quân đang ngồi bên cửa sổ, cả người mặc áo trắng, mái tóc đen mượt xõa sau lưng, đôi mắt lạnh lùng mà trong veo.
Như đóa sen mọc giữa núi tuyết.
Tôi bỗng nhớ ra--
Lúc này Tạ Quân vẫn chưa nhìn thấy được.
Tôi bước lên trước, khẽ kéo chặt áo lông cáo trên người.
“Ai đó?”
Anh nghiêng mặt, ngũ quan tuấn tú dưới ánh đèn đổ xuống một tầng bóng mờ.
Tôi mím môi, liếc nhanh dòng thoại hệ thống gửi đến, tay khẽ run lên.
【Hệ thống, chắc chắn ta nói câu này xong sẽ không bị Tạ Quân giết ngay tại chỗ chứ?】
【Không sao đâu, đừng sợ.】
【Vì sao?】
【Vì anh ta là người… lương thiện.】

Tôi nhắm mắt, ngẩng đầu, coi cái chết như trở về nhà mẹ đẻ.
Câu thoại run rẩy thốt ra từ miệng:
“Tạ… Tạ Quân, bản… bản quận chúa đang chán tới phát rồ rồi."
“Ngươi… ngươi chi bằng làm con chó ngoan của bản quận chúa… để bản quận chúa chơi đùa?”
Hu hu hu! Tôi tiêu đời rồi.
“Chó?”
Loáng thoáng, tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Anh đứng dậy, bước về phía tôi.
Rõ ràng không nhìn thấy, nhưng bước đi lại vững vàng đáng sợ.
Cho tới khi khoảng cách giữa hai chúng tôi gần như sát rạt.
Tạ Quân cao hơn tôi tới hai mươi phân, tôi phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt anh.
Tôi nuốt nước bọt, vô thức lùi về sau hai bước.
“Là ai cho phép ngươi tới gần bản quận chúa vậy hả?”
“Ồ, xin lỗi. Ta không nhìn thấy.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu chẳng có chút áy náy nào, thậm chí còn như đang uy hiếp ngược lại tôi.
"Ta... ta lần này tha cho ngươi.Nhưng mà… chó thì phải biết thân biết phận."
“Giờ, lên giường trước đi.”
Tôi thở phào, siết chặt viên “Di Hoan Hoàn” trong tay.
Tạ Quân mà không nằm lên giường thì tôi không có cơ hội nhét thuốc vào miệng anh ta.
Nhưng mà…
【Hệ thống, viên to thế, nhỡ anh ta nhả ra thì sao?】
【Ái chà, chỉ cần anh ta liếm một cái là có tác dụng rồi.】
【Thế nếu nuốt cả viên thì sao?】
【Thì sẽ là bảy ngày bảy đêm đấy.】
Tạ Quân vẫn chưa chịu lên giường, tôi bắt đầu sốt ruột.
“Ngươi mà không nghe lời thì bản quận chúa sẽ phạt ngươi đấy!”
Anh hừ khẽ mũi, mang theo chút khinh thường.
Hừ cái gì mà hừ, tưởng ngươi cao ngạo hả? Cẩn thận bản quận chúa xử đẹp ngươi đó!
Tiếng điện tử trong đầu vang lên phấn khích:
【Tức giận thì hãy đi làm nhục anh ta đi! Làm nhục cho ra trò!】
Dưới ánh nhìn kỳ vọng của hệ thống, tôi giơ đôi tay “tà ác” lên, mạnh dạn cấu vào cánh tay của Tạ Quân.
Đệt, rắn chắc quá.
Hệ thống câm nín mất mấy giây rồi mới thốt ra một câu:
【Đánh giá quá cao cô rồi.】
Tôi chưa cam tâm!
Lại tiếp tục cấu vào bụng anh ta.
Má, vẫn cứng đanh!
Tôi hít sâu một hơi, nhớ ra từng đọc trên mạng là cơ thể con người có một điểm cảm nhận cảm xúc – chỉ cần bóp chỗ đó, đối phương sẽ thấy sợ.
Hừ, đừng trách bản quận chúa độc ác.
Tôi “kha kha kha” cười gian, đưa tay nhắm thẳng ngực của Tạ Quân mà bóp.
“Ưm—”
Tạ Quân phát ra tiếng rên trầm khàn.
Quả nhiên, trên mạng không hề lừa tôi!
Tôi ngẩng đầu, nghe tiếng thở dồn dập rõ rệt của Tạ Quân, liền thong thả nói:
“Thấy chưa, bản quận chúa có cả đống chiêu."
“Lên giường mau!”
Tạ Quân đưa tay ôm ngực, đôi mắt mù lòa lại đang như nhìn chằm chằm vào tôi, mang theo hàm ý sâu xa nào đó.
Một lúc sau, anh chậm rãi nằm xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Tôi định nhét viên thuốc vào miệng anh ta thì hệ thống lại đột nhiên réo lên:
【Khoan đã!】
【Cô còn một đoạn kịch bản chưa làm!】
Tôi đứng khựng lại, hơi lo lắng hỏi:
【Gì cơ?】
【Do phát hiện mức độ làm nhục của cô với Tạ Quân chưa đủ, nên——】
【Tiếp theo, cô phải đá nam chính một cú.】
【Mà không phải đá lung tung, phải đá vào chỗ thật mang tính sỉ nhục!】

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất